“Cậu đến tìm Đổng Song Hỷ ở cục công an đi, đó là người cuối cùng còn thân với tôi ở đó. Những chuyện cậu muốn hỏi không có gì quá khó, hắn chắc sẽ nói cho cậu biết. Chỉ là khi đi, nhớ đừng tay không! Mang theo chút ‘đoàn kết lớn’ nhé!”
Tống Cẩm Thành cười nhạt: “Chuyện này tôi rành lắm, mấy tờ ‘đoàn kết lớn’ ấy mà, tôi có cả xấp!”
Sở Bân lo lắng: “Gần đây tôi thấy vụ điều tra của tôi càng lúc càng gắt, ngày nào cũng bị gọi đi hỏi cung. Chuyện của tôi có khi nào...”
Mấy chữ cuối, anh ta không dám thốt ra. Giờ anh ta như ngồi trên đống lửa, lo sợ lúc nào cũng có thể bị phát lệnh truy bắt.
Tống Cẩm Thành trấn an: “Không phải tôi đã nói rồi sao? Đổ hết lên đầu anh rể cậu ấy. Cứ nói cậu không biết nguồn vật tư đó ở đâu ra, không biết là hàng quân đội. Anh rể chỉ nhờ cậu bán hộ, chứ chẳng nói gì thêm. Dù sao gã ta cũng không thể thoát được, cứ để gã ta gánh tội giúp cậu là xong.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây