Nói xong, anh đứng nghiêm, giơ tay chào theo lễ nghi quân đội, Thẩm Họa Nhiễm vội nói: “Ối giời, mấy người bận như vậy còn đến thăm tôi làm gì. Tôi già thế này rồi, nói khó nghe thì nửa thân đã nằm dưới đất, có chết ngay bây giờ cũng chẳng có gì lạ! Anh xem, lại làm chậm trễ công việc và thời gian nghỉ ngơi của các anh.”
Phùng Quốc An nói: “Bác đừng nói vậy, thủ trưởng nhà tôi rất nhớ bác. À đúng rồi, đây là thứ Thủ trưởng nhờ tôi mang đến cho bác và bác gái!”
Nói rồi anh ta lấy từ túi ra hai xấp tiền, một đưa cho Thẩm Họa Nhiễm, một đưa cho Nghiêm Thục Phương. Nghiêm Thục Phương vội vàng nói: “Đứa trẻ này đưa tiền cho bác làm gì? Mau cất đi, nó ở ngoài kia còn bao nhiêu chỗ phải tiêu tiền.”
Phùng Quốc An nói: “Đây là lệnh của Thủ trưởng, con trai hiếu thảo với mẹ, chẳng phải lẽ đương nhiên sao, bác cứ cất đi ạ!”
Anh nhét thẳng xấp tiền vào túi áo Nghiêm Thục Phương. Thực ra, Nghiêm Thục Phương không thiếu tiền. Lương hưu của ông nhà là nguồn sinh hoạt chính, lại đưa nhiều nên mỗi tháng còn dư ra tiết kiệm. Bà không đi làm mỗi tháng vẫn có trợ cấp đều đặn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây