Vinh Cẩm Hi chẳng buồn liếc một cái, cứ như thể anh ta chẳng xứng lọt vào mắt cô ấy.
Cô ấy đưa tay ra hứng ánh chiều tà chiếu qua cửa kính, ánh đỏ dịu dàng phủ lên tay và người cô ấy, cả bàn tay hóa thành màu cam rực.
Phía sau vang lên giọng đàn ông: “Đẹp thật đấy, trước giờ sao anh không nhận ra em lại đẹp thế này?”
Giọng nói ấy như làm vấy bẩn khoảnh khắc trong trẻo, Vinh Cẩm Hi quay đầu liếc nhìn Tống Cẩm Thành vừa ngồi dậy. Cô ấy hỏi: “Hết đau rồi à?”
Tống Cẩm Thành đáp: “Sống lại rồi viêm ruột thừa là thế đấy, đau một lúc, qua cơn là ổn.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây