Mộ Thủ Cương nói: “Tôi đâu biết cậu đậu xe chỗ khác.”
Cậu lấy sổ hộ khẩu ra, giơ trước mặt Vương Khải. Cậu hớn hở nói: “Nhìn xem tiểu gia lấy được gì nào? Sổ hộ khẩu của tôi đấy! Lấy về rồi, có nó rồi thì tôi với Hạ Uyển có thể ra nước ngoài. Đợi tôi lăn lộn vài năm là giàu nứt đố đổ vách Vương Khải, lúc đó cậu sang nước ngoài, tôi tiếp đãi cậu. Muốn ăn gì cứ nói!”
Vương Khải hừ lạnh: “Tôi ra nước ngoài còn cần cậu tiếp đãi à? Cậu tốt nhất là đi được, không thì cầm sổ mà mộng mị, hy vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều. Biết 'thất vọng chảy ngược thành sông' là thế nào không? Hứ!”
Mộ Thủ Cương đảo mắt, lời của Vương Khải nghe vào tai cậu chỉ thấy đầy mùi ghen tị và đố kỵ. Thời buổi này, ai mà không thèm ra nước ngoài, ra nước ngoài là tiền vào như nước, là giàu sang phất lên cậu hoàn toàn không nghĩ tới khả năng khác trong lời của Vương Khải.
Vương Khải lái xe về tầng hầm của Tống Cẩm Thành.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây