Vậy nên, hàng xóm láng giềng đều vui vẻ để con trai mình tới “đè giường“.
Nhạc Thanh Li ôm lấy Điềm Đậu, lặng lẽ nhìn lũ trẻ con nghịch ngợm nhảy nhót trên giường cưới. Cô không tranh luận với mấy cô bác nữa. Những tư tưởng mới mẻ này, nhất thời cũng không thể nào thuyết phục nổi họ.
Bên ngoài đột nhiên vang lên những tràng cười sảng khoái, còn có tiếng người chúc mừng cụ ông nhà họ Mộ. Nghe âm thanh ngoài sân, Nhạc Thanh Li đoán chắc chắn là mấy người bạn cũ, đồng đội cũ của ông nội đến rồi. Không lâu sau, Mộ Chiến Cương đã bị Nghiêm Thục Phương giục xuống lầu, ra đón khách, vừa là bạn già của ông nội, vừa là bà con thân thích đến chúc mừng.
Tất nhiên là không thể thiếu kẹo mừng. Dù ngày thường tiếc không dám ăn, nhưng ngày cưới thì nhất định phải có đầy kẹo để đãi khách. Nghiêm Thục Phương đã vay được khá nhiều tem đường từ hàng xóm, gom góp mua hẳn mười cân kẹo để bày trong phòng khách.
Mấy cô, mấy bác nhanh tay lẹ chân cùng Nghiêm Thục Phương nhào bột cán mì, nấu nước sốt, hầm đầu heo, trộn da sứa, làm đủ loại món nguội. Dưa chuột đập dập trộn bột phở cũng thành một món ăn ngon miệng.Hàng xóm quanh đó cũng mang bàn tròn gấp đến giúp nhà họ Mộ tổ chức tiệc cưới.
Trong sân, ngoài sân nhà họ Mộ, bàn ghế kê kín mít. Bạn bè, họ hàng kéo đến chúc mừng, tụm năm tụm ba ngồi lại vừa ăn vừa bàn tán rôm rả chuyện cưới hỏi của Mộ Chiến Cương và Nhạc Thanh Li. Khi các món ăn đã bày hết lên bàn, cũng là lúc đến nghi thức tuyên thệ của cô dâu chú rể.
Mộ Chiến Cương gõ cửa phòng của Nhạc Thanh Li.
Trong phòng, mấy cô, mấy bác cười ầm ĩ. Mấy đứa trẻ hàng xóm nhao nhao chìa tay đòi Mộ Chiến Cương lì xì.Anh vội vàng móc túi, lấy ra từng tờ giấy bạc 1 hào, 2 hào, mỗi đứa bé được cho 2 hào.
Lũ trẻ vui vẻ nhận tiền, đồng thanh chúc những câu mà người lớn đã dạy trước: “Chú Mộ, chúc chú sớm sinh quý tử!”
“Chú Mộ, chúc chú sinh được một bầy con trai!”
“Chú Mộ, chúc chú sinh được cậu con trai bụ bẫm!”
Mộ Chiến Cương xoa đầu lũ trẻ, ánh mắt rơi lên người Nhạc Thanh Li. Nhạc Thanh Li trong chiếc váy liền thân toát lên vẻ dịu dàng, cao quý. Còn khi mặc quân phục, cô lại mang vẻ đẹp đầy khí chất khác biệt.
Không thể phủ nhận Nhạc Thanh Li mặc quân phục thực sự rất đẹp.
Anh khẽ gọi: “Vợ à, chúng ta phải ra ngoài tuyên thệ thôi. Còn màn náo động phòng nữa đấy.”
Nhạc Thanh Li ngạc nhiên hỏi: “Chương trình náo phòng tân hôn gì vậy?”
Trong phòng, các cô các bác cười toe toét, ríu rít nhao nhao: “Ra ngoài sẽ biết, chương trình nhiều lắm. Mau ra mau ra!”
Các bà cô tính nóng nảy không chờ nổi, kéo thẳng Nhạc Thanh Li dậy, đẩy thẳng cô nhào vào lòng Mộ Chiến Cương. Nhạc Thanh Li bị đẩy mạnh đến mức đứng không vững, lảo đảo ngã vào người anh. Cô ngượng chín mặt, ngẩng đầu nhìn Mộ Chiến Cương lần này thực sự không phải cô cố tình lợi dụng anh đâu nhé!
Cô xấu hổ tới mức chỉ muốn tìm cái hố mà chui xuống, Mộ Chiến Cương thì vẫn rất tự nhiên, mặt mày mang theo ý cười nhàn nhạt, nhưng ánh mắt lại đầy vẻ trêu chọc. Anh đỡ cô đứng vững, rồi nắm tay cô kéo thẳng ra phòng khách.
Bên ngoài, phòng khách đông nghịt người, vừa thấy cô dâu chú rể bước ra, mọi người lập tức vỗ tay ầm ĩ. Mấy ông cụ ngồi trên sofa cười ha hả, ánh mắt không giấu nổi vẻ thích thú khi nhìn Nhạc Thanh Li lúng túng. Theo trình tự hôn lễ, đầu tiên phải tuyên thệ.
Mộ Chiến Cương và Nhạc Thanh Li đứng sóng đôi nhau, cùng đọc lời thề ghi trong sổ đăng ký đỏ: “Sau khi kết hôn chúng tôi sẽ quan tâm, yêu thương, giúp đỡ lẫn nhau, cùng tiến bộ, cùng chung tay xây dựng xã hội mới. Không cãi nhau, không xích mích, không gây sự, hòa thuận yêu thương, tôn trọng lẫn nhau, tuyệt đối không làm phiền cấp trên và tổ chức!”
Trong tiếng cười rộ của mọi người, cuối cùng Nhạc Thanh Li cũng đọc xong đoạn lời thề khiến người ta xấu hổ đến mức muốn độn thổ. Trong lòng cô không ngừng trợn trắng mắt cô và Mộ Chiến Cương chẳng bao lâu nữa sẽ ly hôn, đọc lời thề này thì có ý nghĩa gì chứ!
Các cô các bác bê khay trà bước đến, trên khay xếp đầy từng tách trà nhỏ. Một bác gái cười hối thúc: “Mau dâng trà cho trưởng bối nào!”