Mộ Thủ Cương cười hí hửng nói: “Hạ Uyển, em là cô gái hiểu chuyện nhất! Cũng là người thương anh nhất, chuyện gì cũng nghĩ cho anh. Ngay cả mẹ anh còn không đối xử tốt với anh bằng em!”
Cậu nắm chặt tay Hạ Uyển, si mê nhìn cô ta. Trên mặt Hạ Uyển vẫn còn vài vết bầm chưa tan nhưng cô rất giỏi trang điểm, lớp phấn dày đã che kín tất cả, đường nét chân mày và mắt được vẽ tinh tế như một mỹ nhân bước ra từ tranh vẽ.
Hạ Uyển vẫn cúi đầu, vì cô ta sợ nếu ngẩng lên sẽ không che giấu được ánh mắt đầy chán ghét dành cho Mộ Thủ Cương. Cô ta chậm rãi nói: “Từ nhỏ đến lớn chúng ta luôn bên nhau, em không thương anh thì ai thương anh?
Em không nghĩ cho anh thì ai nghĩ cho anh? Mẹ anh còn có hai con trai, không có anh thì còn có anh trai anh. Nhưng em thì khác, em chỉ có một mình anh thôi!”
Trái tim Mộ Thủ Cương như bị ai bóp nghẹt, xúc động ôm chặt Hạ Uyển vào lòng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây