Các bác, các cô, thím hàng xóm vây quanh, không ngớt lời khen: “Cô gái này trông mạnh mẽ ghê!”
“Nhìn cái khí chất, lanh lợi quá chừng!”
Các bác, các dì còn giúp trải sẵn giường: chăn bông mới, nệm mới, ga trải giường mới tinh. Họ còn rải lên giường những quả táo đỏ, nhãn khô và đậu phộng mang ý nghĩa cầu chúc may mắn cho đôi trẻ.
Ở thời này, trước khi đãi tiệc, cô dâu phải ở yên trong phòng. Phải chờ chú rể tới đón, rồi cùng nhau đọc lời thề cưới trước mặt mọi người.Lời thề lúc này khác xa với mấy câu ngôn tình thề non hẹn biển của những năm sau. Chỉ là lời tuyên thệ mộc mạc, rằng hai vợ chồng sẽ đồng lòng chung sức xây dựng xã hội.
Điềm Đậu tò mò chạy vào phòng, nhưng bé đứng khá xa, nghiêng nghiêng đầu nhìn Nhạc Thanh Li.Nhạc Thanh Li vẫy tay gọi bé lại, cười lấy một nắm táo đỏ trên giường đưa cho bé.
Cô dịu dàng nói: “Qua đây nào! Ở đây có táo ngọt lắm, có cả đậu phộng ngon nữa.”
Nghe có đồ ăn ngọt, Điềm Đậu lon ton chạy tới.
Nhạc Thanh Li nhét một nắm táo đỏ vào túi áo bé, rồi bế bé lên giường, vừa bẻ đậu phộng vừa đút cho bé ăn.
Mấy bác, mấy dì trong phòng lập tức xì xào: “Ơ, sao lại bế con gái ngồi giường thế kia? Phải bế cả trai cả gái mới tốt chứ!”
“Đúng rồi đấy! Phải bế trai cơ, sinh con trai mới tốt. Một mình con gái, sau này dễ toàn sinh con gái thôi!”
Có người liền hỏi Điềm Đậu: “Điềm Đậu, anh con đâu? Gọi anh vào cùng ép giường cho bố mẹ đi!”
Điềm Đậu chỉ tay ra ngoài cửa: “Anh con ở ngoài kia!”
Thím Trương nghe vậy liền vội vàng chạy ra, lôi ngay Tiểu Đậu đang lẩn trong hành lang.
Thím Trương vừa kéo vừa nói: “Tiểu Đậu, vào nhanh! Cùng em gái nhảy lên giường một cái, ép cho bố mẹ sinh một thằng cu bụ bẫm, thêm cô công chúa nhỏ nữa nhé! Tốt nhất là sinh đôi luôn!”
Tiểu Đậu trừng mắt, ánh mắt sắc như sói con nhìn bác Trương.
Tiểu Đậu giãy giụa, cố rút tay lại, tức giận nói: “Con không ép! Cô ấy không phải mẹ con!”
Thím Trương dỗ dành: “Con nói gì thế! Cô ấy cưới bố con thì chính là mẹ con rồi. Nghe lời đi nào, mau mau giúp bố mẹ sinh thằng cu mập mạp!”
Vừa nói vừa kéo Tiểu Đậu vào trong phòng.
Tiếng cãi vã giữa thím Trương và Tiểu Đậu, Nhạc Thanh Li nghe hết. Trong lòng cô thầm thở dài xem ra Tiểu Đậu vẫn chưa chịu chấp nhận cô, Tiểu Đậu bị kéo vào phòng, ánh mắt nhỏ đầy cảnh giác nhìn cô chằm chằm.
Nhạc Thanh Li mỉm cười, nói: “Thím ơi, không ép thì thôi, con cũng thích con gái mà. Con gái vừa ngoan vừa dễ thương, mềm mềm như kẹo bông gòn ấy!”
Cô đưa tay bẹo má Điềm Đậu, khuôn mặt bé tròn trịa, mềm mịn, sờ vào thích không chịu được.
Bác Trương nghe vậy liền sốt ruột, xua tay lia lịa: “Xì xì xì, nói gở gì thế! Phải sinh con trai chứ! Nhất định phải sinh thằng cu, còn sinh hai thì được một đôi! Không sinh được con trai thì chồng đổi lòng làm sao? Đàn ông ấy, ai chẳng thích có đứa con trai, không có là chuyện lớn đấy!”
Những lời đó lập tức được mấy cô, mấy bác trong phòng hưởng ứng nhiệt liệt. Dù sao thì, ở cái thời đại của họ, nếu không sinh được con trai, có khi còn bị chồng hắt hủi, ly hôn. Nên sinh được con trai đối với họ chính là chuyện hệ trọng, chuyện lớn như trời!
Khóe môi Nhạc Thanh Li giật nhẹ. Cô thầm nghĩ, e rằng mấy cô, mấy bác ấy còn chưa biết chỉ cần hai mươi, ba mươi năm nữa thôi, tư tưởng xã hội sẽ thay đổi hoàn toàn. Đặc biệt là chỉ một năm sau, thủ đô sẽ bắt đầu thi hành chính sách sinh một con!
Mặc dù bây giờ bề ngoài nói là không bắt buộc, nhưng trên thực tế, chẳng ai dám chống lại. Ai mà dám lấy công việc của mình ra để đánh cược? Nếu mất việc, nếu lỡ không thăng chức, cả đời coi như xong. Ở thời điểm này, công việc là do nhà nước phân công, không phải thích làm đâu thì làm. Một khi bị phân về đâu, nếu không có điều động chính thức, thì cả đời cũng chỉ làm ở chỗ đó.
Nhạc Thanh Li cuối cùng cũng không lay chuyển nổi định kiến cố hữu của các cô các bác. Họ kéo cả đám bé trai hàng xóm tới, bảo chúng trèo lên giường cưới nhảy nhót cho “đè giường lấy may“. Bọn trẻ không chỉ được ăn kẹo mà còn được nhận lì xì, ai mà chẳng thích?