Sắc mặt Nghiêm Thục Phương lập tức tái nhợt, bà vớ lấy cây chổi trong sân, mắng xối xả: “Cô đúng là rắn độc, đi rồi còn quay lại cắn một nhát! Con dâu tôi đang yên lành, cô lại bảo nó là đặc vụ! Cô mà còn nói thêm câu nào nữa, tôi đánh gãy chân cô!”
Hạ Uyển cố tình hét lớn: “Con dâu bà bị bắt lâu rồi, bà không biết à? Thân phận đặc vụ đã được xác nhận rồi. Ngày đó tôi nhìn ra cô ta là đặc vụ nên mới ép cô ta lộ mặt. Còn bà, hết lòng bảo vệ một đặc vụ.
Còn để con trai mình cưới đặc vụ nữa chứ! Nhà họ Mộ có người như bà đúng là xui tận mạng. Chính vì bà mà Mộ Chiến Cương bị dính líu đến vụ của Nhạc Thanh Li, bà biết vì sao anh ấy mất tích không?
Không phải mất tích, là bị bắt điều tra rồi! Là bà hại cả nhà họ Mộ. Nếu bà chịu nghe tôi sớm, đuổi Nhạc Thanh Li đi, để Mộ Chiến Cương cưới tôi thì sao lại thành ra thế này? Bà đã hại chết con trai mình rồi, biết không? Ha, bà cứ chờ mà xem con trai bà bị xử bắn đi!”
Hạ Uyển giận dữ, không nguôi được cơn giận, càng nói càng quá, càng dọa người càng hay. Dù sao thì cũng phải nói cho Mộ Chiến Cương chết không có chỗ chôn. Cô ta biết trong lòng Nghiêm Thục Phương, hai người con trai là quan trọng nhất.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây