Mộ Thủ Cương nắm lấy bờ vai Hạ Uyển, xót xa nói: “Tiểu Uyển, em ngốc quá rồi! Gánh hết mọi chuyện lên người mình làm gì? Một cô gái đơn thuần, lương thiện như em sẽ chịu thiệt đó tất cả đều là do anh làm, anh đã thừa nhận với anh cả rồi không cần phải hy sinh hai người chỉ vì một chuyện nhỏ này!”
Hạ Uyển do dự nói: “Nhưng mà, lỡ anh cả bắt anh phải xin lỗi Nhạc Thanh Li thì sao? Anh kiêu ngạo như vậy, sao có thể cúi đầu trước cô ta được?”
Mộ Thủ Cương nghiến răng ken két, lạnh lùng đáp: “Nếu anh cả dám bắt anh xin lỗi Nhạc Thanh Li, thì cả đời này anh sẽ không bao giờ quay về nhà nữa. Để xem ai sốt ruột hơn!”
Hừ, nếu cạu mà không về, mẹ nhất định sẽ lo lắng. Mẹ mà lo lắng, nhất định sẽ trách anh cả, anh cả còn dám ép anh xin lỗi nữa không? Đầu óc cậu lúc này cực kỳ tỉnh táo, đời nào cậu chịu cúi đầu trước người phụ nữ đó!
Hạ Uyển hỏi:
“Anh đã báo cho đám bạn thân của mình chưa? Họ nói gì?”
Mộ Thủ Cương gật đầu: “Anh báo hết rồi. Họ còn có thể nói gì chứ? Ai cũng nghĩ anh làm đúng, chỉ có anh cả là sai! Em phải biết, em là đứa em gái bọn anh cùng nhau lớn lên, bọn anh hiểu quá rõ tính cách và nhân phẩm của em. Nhạc Thanh Li á? Cô ta sao xứng với anh cả? Cô ta còn chẳng xứng buộc dây giày cho anh cả nữa là!
Huống hồ, cưới vợ lớn chuyện như vậy, sao có thể cưới bừa? Vợ anh cả nhất định phải là người mà anh em trong giới Bắc Kinh này tâm phục khẩu phục, giống như chọn thủ lĩnh vậy!”
Trong lòng họ, Hạ Uyển chính là công chúa nhỏ, là nữ thần mà cả nhóm bạn chí cốt phải bảo vệ. Hạ Uyển dịu dàng, đơn thuần, nhân hậu, là hiện thân cho tất cả những gì đẹp đẽ nhất trên đời này. Chỉ có Hạ Uyển mới xứng làm chị dâu của đám công tử thế gia Bắc Kinh này!
Hạ Uyển khẽ gật đầu, nói: “Anh cảnhất thời hồ đồ, không nghe lời chúng ta. Nhưng nếu mọi người cùng khuyên, chắc anh ấy sẽ tự kiểm điểm lại thôi, có khi còn nhận ra lỗi của mình.”
Mộ Thủ Cương quả quyết: “Phải nhanh chóng để họ ly hôn! Tuyệt đối không thể để họ động phòng đêm nay, hôn nhân không có thực chất thì chỉ cần đăng ký kết hôn rồi ly hôn, cũng không ảnh hưởng lớn đến danh tiếng của anh cả đâu.”
Hạ Uyển nhỏ giọng: “Hy vọng mọi người có thể khuyên được anh cả...”
Mộ Thủ Cương vỗ vai cô: “Yên tâm đi, anh đã gọi tất cả mọi người rồi! Nhất là mấy người thân cận nhất với anh cả, lời họ nói, anh cả sẽ nghe.”
Hạ Uyển dịu giọng: “Chúng ta về nhà thôi, chắc anh cả cũng về phòng ngủ rồi.”
Mộ Thủ Cương khoanh tay: “Anh không về đâu. Về rồi anh cả lại lôi anh ra tính sổ. Em về trước đi.”
Hạ Uyển hỏi: “Thế anh đi đâu?”
Mộ Thủ Cương cười hừ: “Anh tới nhà bạn thân ngủ. Thiên hạ rộng lớn thế này, chẳng lẽ lại không có chỗ cho Mộ Thủ Cương ngủ chắc?”
Cậu vừa nói vừa đẩy Hạ Uyển đi, đưa cô về tận cửa nhà nhìn thấy Hạ Uyển bước vào sân và đóng cổng lại, anh mới yên tâm rời đi.
Hạ Uyển hít sâu một hơi, trong lòng nhẹ nhõm hẳn chuyện này, chắc chắn Mộ Thủ Cương sẽ gánh hết trách nhiệm cô ta vẫn có thể tiếp tục đóng vai người vô tội. Bàn tay nhỏ nắm chặt lại thành nắm đấm, càng nghĩ càng tức, rõ ràng cô ta đã sắp xếp đâu vào đấy rồi.
Thế mà Nhạc Thanh Li lại bất ngờ quay về. Hơn nữa, Nhạc Thanh Li lúc trở về hoàn toàn như biến thành một con người khác chuyện này, nghĩ thế nào cô ta cũng không tài nào hiểu nổi!Lúc đó, Nhạc Thanh Li đang nằm trên giường, nghe thấy tiếng Hạ Uyển bước lên tầng.
Cô đoán chắc Mộ Thủ Cương không quay về, xem ra ngày mai còn có trò vui để xem rồi!
Ngáp một cái thật dài, cơn buồn ngủ ập đến, Nhạc Thanh Li vừa nhắm mắt đã chìm vào giấc ngủ. Sáng hôm sau, trời còn chưa sáng rõ, cô đã nghe thấy tiếng động từ nhà bếp truyền tới.
Ngay đối diện chéo với cô chính là cửa bếp, nên trong bếp có động tĩnh gì, trong phòng cô đều nghe thấy rõ mồn một cô nhìn ra ngoài rèm cửa, ánh sáng mờ mờ xám đen, lại cúi nhìn chiếc đồng hồ báo thức đặt trên bàn. Với ánh sáng yếu ớt thế này, cô phải căng mắt nhìn một lúc lâu mới thấy rõ kim đồng hồ chỉ mấy giờ. Khuôn mặt cô giật nhẹ một cái, mới chưa đến 5 giờ sáng!