Cậu ngẩng đầu, cứng giọng nói: “Thư là do tôi viết đấy, thì sao? Anh em như tay chân, đàn bà như áo quần anh cả, chẳng lẽ vì một đứa con gái còn chưa từng gặp mặt, mà anh trách tôi?”
Mộ Chiến Cương lạnh nhạt đáp: “Tao chỉ nói lý lẽ, Nhạc Thanh Li không làm sai bất cứ điều gì, mày lấy tư cách gì để ép cô ấy phải chủ động chia tay? Muốn hủy hôn thì cũng phải là tao, người phải nói lời chia tay cũng phải là tao dù có giải trừ hôn ước, tao cũng phải đích thân đến xin lỗi và bù đắp thỏa đáng cho nhà cô ấy!
Còn cái việc mày làm, gọi là gì hả lúc cầm bút viết bức thư đó, lương tâm mày không cắn rứt sao?”
Hạ Uyển nắm chặt lấy cánh tay Mộ Chiến Cương, vội vàng nói: “Anh cả! Anh đừng trách anh hai! Tất cả là lỗi của em, lá thư đó là do em viết em sợ thân phận của Nhạc Thanh Li sẽ ảnh hưởng đến anh. Anh cũng biết gia đình cô ta thế nào rồi đấy. Nếu anh cưới một người như vậy, sau này việc thăng tiến của anh sẽ gặp rắc rối! Em chỉ lo cho tiền đồ của anh thôi!”
Mộ Thủ Cương gắt lên: “Viết cái gì mà viết lá thư đó là tôi viết! Từng chữ từng câu đều là tôi! Anh à, tôi làm vậy đều vì tốt cho anh. Không cần cảm ơn tôi cũng được, nhưng sao lại trách tôi? Người phụ nữ đó chỉ biết hủy hoại anh thôi!”
Ngay sau đó là một tiếng động trầm nặng, như vật gì rất nặng nề rơi mạnh xuống đất. Tiếp theo là tiếng rên khẽ của Mộ Thủ Cương, xen lẫn tiếng kêu sợ hãi đè nén của Hạ Uyển.
Rõ ràng Hạ Uyển bị dọa sợ, giọng cô ta đã nghẹn lại như muốn khóc. Cô ta nhào đến bên Mộ Thủ Cương, nâng anh ta dậy khỏi mặt đất, vừa khóc vừa nức nở: “Anh cả, sao anh lại đánh anh hai? Anh hai, anh có sao không anh cả, nếu anh tức giận thì đánh em đi! Là lỗi của em mà! Nếu Nhạc Thanh Li giận, em sẽ quỳ xuống xin cô ta tha thứ! Thế vẫn chưa đủ sao?”
Mộ Thủ Cương nắm chặt lấy tay Hạ Uyển, giận dữ nói: “Sao em phải quỳ xin lỗi cô ta? Cô ta xứng chắc?”
Mộ Chiến Cương túm lấy cổ áo Mộ Thủ Cương, lạnh lùng đáp: “Cô ấy không xứng à? Là các người sai, nên các người phải xin lỗi!”
Mộ Thủ Cương vùng tay hất mạnh anh trai ra, lùi lại hai bước rồi hét lên: “Anh thay đổi rồi! Anh bây giờ đúng sai không phân biệt được nữa rõ ràng chúng em đều vì tốt cho anh mà!”
Cậu giận dữ quay người, kéo mạnh cửa rồi chạy ra ngoài. Hạ Uyển do dự một lát rồi cũng vội vàng chạy theo.Mộ Chiến Cương đứng trong hành lang, lặng lẽ nhìn theo bóng dáng hai người rời đi, đôi mắt anh hơi khép lại đến giờ phút này, hai người đó vẫn không biết mình sai ở đâu!
Nhạc Thanh Li tựa vào cánh cửa phòng, lắng nghe từng động tĩnh ngoài kia. Khi Hạ Uyển và Mộ Thủ Cương rời đi, cô nghe tiếng bước chân nặng nề của Mộ Chiến Cương bước lên lầu.
Môi cô mím chặt thành một đường thẳng. Kiếp trước, cô chết mà còn chẳng biết mình bị ai hãm hại may mà đời này cô đã tiếp nhận thân phận “pháo hôi nữ phụ”, tự mình thay đổi vận mệnh kẻ ác phải bị báo ứng, những ai từng hại cô đều phải trả giá!
Nói gì thì nói, Mộ Chiến Cương đúng là rất soái vì chuyện bức thư, anh ấy không ngần ngại ra tay với Mộ Thủ Cương!
Chỉ tiếc rằng, chỉ có cô mới biết, Mộ Thủ Cương đã bị Hạ Uyển mê hoặc tâm trí.
Dù Hạ Uyển nói gì, Mộ Thủ Cương cũng sẽ đứng về phía cô ta, đối đầu với cô.
Hạ Uyển chạy ra ngoài, cuối cùng cũng đuổi kịp Mộ Thủ Cương trong hẻm nhỏ. Cô ta vội kéo lấy cánh tay anh ta, gấp gáp hỏi: “Anh hai, tối rồi anh còn đi đâu? Anh về nhà với em đi!”
Mộ Thủ Cương bực bội nói: “Anh không về! Anh cả chắc bị con đàn bà đó bỏ bùa mê rồi. Một người có thân phận như cô ta mà anh cũng dám cưới, đúng là tự hủy tương lai của mình!”
Hạ Uyển dịu giọng:
“Chỉ tiếc là anh ấy không hiểu tấm lòng của tụi mình chuyện này cứ để em gánh hết, nói là em tự làm, không liên quan gì đến anh! Em sẽ đi xin lỗi Nhạc Thanh Li!”
Cô ta nói với vẻ rất cao thượng, trong lòng lại tính toán kỹ lưỡng, Mộ Thủ Cương là “khẩu súng” hữu dụng nhất của cô ta. Cây súng này, tuyệt đối không thể bỏ phí, hơn nữa, cô ta còn phải tranh thủ ghi điểm trước mặt anh ta.