Hạ Uyển khoanh tay trước ngực, kiêu căng hếch cằm, nhìn Nhạc Tử Ly bằng ánh mắt khinh khỉnh: “Em cô? Em cô sắp chết rồi mà cô vẫn còn nhắc đến nó? Ha, tôi xem thử nó chết rồi thì các người sẽ làm được gì? Dựa vào nhà họ Mộ mà từ nông thôn mò về Bắc Kinh, tưởng thế là hay à? Loại rác rưởi như các người nên ở lại quê mục ruỗng luôn mới phải!”
Câu nói vừa dứt, Nhạc Tử Ly lập tức giơ tay, tát thẳng một cái vào mặt Hạ Uyển. Hạ Uyển choáng váng đến sững người. Cô ta cứ tưởng Nhạc Tử Ly lớn lên bị bán, bị bắt nạt nên hèn yếu, chẳng ngờ lại dám ra tay.
Tưởng rằng có thể dằn mặt được Nhạc Tử Ly, nào ngờ lại bị phản đòn. Tức điên lên, Hạ Uyển nhào tới như con chó điên, định xé xác Nhạc Tử Ly ra. Không ai biết trong túi cô ta luôn mang theo một con dao gọt trái cây.
Có lẽ vì thiếu cảm giác an toàn, nên lúc nào cũng thủ sẵn dao. Cô ta bất ngờ rút dao ra, lao thẳng về phía Nhạc Tử Ly!
Thẩm Họa Nhiễm nghe tiếng động ngoài sân, chạy vội ra và thấy Hạ Uyển đang lao đến. Bà hét lên rồi lập tức nhào tới, kéo Nhạc Tử Ly sang một bên, chắn trước mặt con gái.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây