Thẩm Họa Nhiễm nói: “May mà con gái lớn tôi tìm được rồi, giờ có nó phụ giúp tôi yên tâm hơn nhiều.”
Nghiêm Thục Phương nhìn qua cửa sổ, thấy Nhạc Tử Ly đang tất bật ngoài sân, bèn nói: “Chị à, chị nói xem, có phải duyên phận là chuyện trời định không? Ban đầu đính hôn với Chiến Cương là Tử Ly, sau đó thì Tử Ly mất tích. Rồi Thanh Li cưới Chiến Cương, bây giờ Tử Ly lại tìm được. Xem ra, hai đứa nó vốn không có duyên với nhau.”
Thẩm Họa Nhiễm thở dài: “Đúng vậy... duyên phận có khi thật sự do trời định.”
Bà lại nhớ đến Vinh Thiếu Xuyên người mà bà từng hứa hôn cho Nhạc Thanh Li. Có lẽ thật sự là không có duyên. Hai người trò chuyện vui vẻ, cùng đùa giỡn với hai đứa nhỏ. Tiểu Đậu và Điềm Đậu ngoan ngoãn gọi “bà ngoại” ríu rít không ngừng.
Cuối cùng gương mặt Thẩm Họa Nhiễm cũng nở nụ cười. Chỉ tiếc là Thanh Li vẫn chưa có con. Nếu có, chắc chắn sẽ đáng yêu như hai đứa nhỏ này. Nghiêm Thục Phương ở lại cả buổi chiều, thấy Thẩm Họa Nhiễm không sao mới dẫn hai đứa trẻ rời đi. Trước khi đi còn dặn dò: “Dù thế nào cũng phải ăn cơm, người là sắt, cơm là thép, ăn vào mới có sức.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây