Không ngờ Hạ Uyển đã nhúng tay tới tận lũ nhỏ rồi...
Cô hỏi: “Ai dạy các em nói hồ ly tinh vậy? Là cô út phải không?”
Bởi vì hai đứa nhỏ gọi Mộ Chiến Cương là ba, nên chắc chắn cũng gọi Hạ Uyển là cô út.
Điềm Đậu vừa định lên tiếng, Tiểu Đậu đã vội vàng kéo em gái ra sau lưng, xẵng giọng: “Tại sao phải nói cho chị biết? Đồ hồ ly tinh! Cút khỏi nhà tôi, không ai muốn chị ở đây hết!”
Nhạc Thanh Li còn chưa kịp đáp lại, đã thấy Mộ Chiến Cương sải bước tới. Anh lạnh mặt, ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào hai đứa nhỏ, giọng trầm xuống: “Tiểu Đậu, con vừa nói gì đấy?”
Tiểu Đậu vừa thấy ba, lập tức đổi sang vẻ mặt ngây thơ vô tội, nhanh chóng ôm lấy chân anh, nũng nịu: “Ba ơi, con nhớ ba quá!”
Điềm Đậu cũng nhào vào, hai tay bé xíu bấu lấy áo anh, ngọt ngào gọi: “Ba ơi~”
Giọng điệu nũng nịu nghe mềm nhũn cả tim.
Mộ Chiến Cương cúi người bế Điềm Đậu lên, dịu dàng dặn dò: “Ngày mai ba làm đám cưới, hai đứa phải ngoan ngoãn. Không được nghịch phá! Gặp cô chú phải lễ phép chào hỏi.”
Anh sợ ngày mai khách khứa đông, hai đứa nghịch ngợm gây rối hai đứa nhỏ ngoan ngoãn gật đầu liên tục.
Tiểu Đậu còn vỗ ngực cam đoan: “Ba cứ yên tâm, con sẽ chăm sóc em gái cẩn thận, tụi con sẽ là những đứa trẻ ngoan ngoãn, lễ phép!”
Mộ Chiến Cương tiếp tục hỏi: “Vậy ai dạy hai đứa chửi người khác?”
Nét mặt anh bỗng lạnh băng, khác hẳn vẻ dịu dàng vừa rồi, Tiểu Đậu đơ người tại chỗ ba đổi sắc mặt nhanh quá...
Mộ Chiến Cương quay sang hỏi Điềm Đậu: “Điềm Đậu, con là bé ngoan nhất nhà mà, trẻ con ngoan không được nói dối. Con nói cho ba biết, ai dạy các con gọi người ta là hồ ly tinh?”
Điềm Đậu nắm chặt vạt áo mình, đôi môi nhỏ mím lại, mắt chớp chớp như muốn cầu cứu anh trai. Nhưng Mộ Chiến Cương xoay nhẹ người, cố ý chắn tầm mắt giữa hai anh em, khiến Điềm Đậu không thể nhìn thấy Tiểu Đậu nữa.
Mất điểm tựa, Điềm Đậu run run đáp: “Là... con nghe cô út với chú hai nói...”
Tiểu Đậu vội vàng chen vào: “Chú hai và cô út không lừa tụi con đâu!”
Mộ Chiến Cương lạnh giọng: “Họ sẽ không lừa các con, nhưng cũng có lúc họ phạm sai lầm! Ví dụ như lần này!”
“Chị ấy không phải hồ ly tinh, chị ấy là người tốt. Giống như các con vậy.”
“Về sau không được mắng chị ấy là hồ ly tinh nữa, cũng không được vô lễ! Nếu ba còn nghe thấy lần nữa, coi chừng ba đánh vào mông đấy!”
Mặc dù giọng anh rất trầm ổn, nhưng sự nghiêm khắc trong đó khiến hai đứa nhỏ không dám cãi nửa câu nhưng trời sinh anh đã có khí thế áp đảo, chỉ cần hạ giọng nói chuyện cũng khiến người khác cảm thấy áp lực cực lớn. Hai đứa trẻ lập tức gật gù cái đầu nhỏ xíu.
Mộ Chiến Cương đặt Tiểu Đậu xuống, rồi nói với con bé: “Đi gọi mẹ đi.”
Nhạc Thanh Li giật nảy mình. Cô vốn chỉ muốn lợi dụng cuộc hôn nhân này để cứu lấy mạng sống của cả nhà, chứ chưa từng thật sự nghĩ sẽ gả cho Mộ Chiến Cương, càng không muốn làm mẹ kế của hai đứa trẻ này!
Sau khi hết hạn giao kèo, cô nhất định sẽ rời khỏi đây. Mẹ kế của hai đứa nhỏ ấy, đáng lẽ phải là nữ chính trong nguyên tác mới đúng!
Cô vội vàng xua tay, nói nhanh: “Ờm... không cần gọi vậy đâu, cứ gọi tôi là Tiểu Li, hoặc gọi là chị cũng được!”
Mộ Chiến Cương thản nhiên nhìn cô, nhàn nhạt nói: “Tuỳ em.”
Anh xoa đầu Tiểu Đậu một cái, rồi xoay người đi lên cầu thang. Hai đứa trẻ thấy bố đi rồi, lập tức đổi hướng, chân thấp chân cao chạy “thình thịch” về phía bếp tìm bà nội. Nhạc Thanh Li biết phòng của Mộ Chiến Cương ở trên tầng hai, nơi đó ngoài phòng anh ra còn có phòng của Mộ Thủ Cương và Hạ Uyển.
Lúc nãy, Mộ Chiến Cương đã nghe được chuyện Hạ Uyển dạy hai đứa nhỏ mắng cô là “hồ ly tinh“. Không biết anh sẽ xử lý Hạ Uyển thế nào đây?
Cô nhìn quanh hành lang, thấy vắng lặng không một bóng người. Từ xa còn lờ mờ nghe tiếng Mộ Bảo Quốc đang gọi điện thoại. Nhạc Thanh Li cắn nhẹ môi dưới, lòng đầy tò mò, rốt cuộc Mộ Chiến Cương sẽ giải quyết chuyện này ra sao?
Không nhịn được, cô len lén đi theo sau anh lên tầng hai. Cô giữ khoảng cách khá xa, đến mức Mộ Chiến Cương không thể phát hiện ra. Mộ Chiến Cương bước lên tầng hai, nhưng không vào phòng mình mà rẽ sang phòng của Hạ Uyển.