Cô ngẩng đầu hỏi Mộ Chiến Cương: “Khi nào thì chuyển hộ khẩu của tôi về thủ đô?”
Mộ Chiến Cương hỏi ngược lại: “Mới cưới được vài tiếng mà đã nôn nóng chuyện hộ khẩu rồi à? Em thấy tôi có rảnh đi làm thủ tục cho em không? Ngày mai còn phải tổ chức đám cưới nữa!”
Nhạc Thanh Li bĩu môi, thật ra cô chẳng hứng thú gì với chuyện cưới xin dù sao cũng chỉ là một cuộc hôn nhân hợp đồng thôi mà!
Cô lẩm bẩm: “Vậy... chờ tổ chức xong đám cưới, anh đi làm giúp tôi nhé!”
Chuyện chuyển hộ khẩu này, giao cho Mộ Chiến Cương làm thì nhanh hơn. Anh có ô tô, còn cô mà phải tự bắt tàu hỏa về quê xin giấy tờ thì chắc mệt chết!
Mộ Chiến Cương cúi đầu sát mặt Nhạc Thanh Li, hạ giọng nói nhỏ: “Xong đám cưới còn động phòng nữa đấy.”
Nói xong, anh thả một câu rồi sải bước rời đi, không thèm quay đầu lại. Nhạc Thanh Li sững người nhìn theo bóng lưng anh.
Cái gì cơ? Động phòng á?
Chẳng lẽ tên này, đang mong đợi chuyện đó thật à?
Nghĩ tới đây, mặt cô giật giật dữ dội, không phải chứ, hắn ta có ý đó thật sao?
Nhưng ngay sau đó, cô tự phủ nhận luôn trong sách, Mộ Chiến Cương là người chính trực, hơn nữa nữ chính của truyện cũng không phải cô, Mộ Chiến Cương căn bản đâu có tình cảm gì với cô, làm sao lại xảy ra chuyện kia được. Chắc chắn anh chỉ dọa cô thôi.
Cô ôm tờ giấy đăng ký kết hôn, quay về phòng mình.
Trong phòng của Mộ Thủ Cương, cậu đang đi tới đi lui, lo lắng phát điên.
Vừa đi vừa lẩm bẩm: “Sao có thể tin anh cả lại yêu con nhỏ quê mùa kia chứ? Mấy đứa con gái quê tôi gặp nhiều rồi, ai cũng quê mùa chất phác, làm gì có ai xinh như Nhạc Thanh Li. Nhìn thế nào cũng chẳng giống loại người đàng hoàng!”
Hạ Uyển nhẹ nhàng nói: “Anh biết tính anh cả rồi đấy, người hiếu thảo số một, ông nội bị ung thư, đây là tâm nguyện cuối cùng của ông, anh cả nhất định sẽ làm theo.”
Mộ Thủ Cương bực bội nói: “Nhưng mà, chẳng lẽ chỉ vì ước nguyện của ông nội mà phá hủy cả đời anh cả à? Gia cảnh nhà Nhạc Thanh Li như thế nào, anh không rõ chắc? Chẳng phải đang hủy hoại anh cả hay sao?”
Hạ Uyển khẽ cười: “Ngày mai là đám cưới rồi, hay là mời bạn bè thân thiết đến hết đi? Dù sao thì... ông nội chỉ mong thấy anh cả kết hôn thôi, anh cả làm được rồi, sau này họ ly hôn cũng không coi là thất hứa đâu, đúng không?”
Giấy đăng ký kết hôn đã lấy rồi, giờ muốn ngăn cản cuộc hôn nhân này là không thể nữa. Cô ta chỉ còn cách nghĩ cách để Nhạc Thanh Li nhanh chóng ly hôn với Mộ Chiến Cương!
Mặt Mộ Thủ Cương cuối cùng cũng nở nụ cười, anh ta ghé sát lại bên Hạ Uyển: “Tiểu Uyển, vẫn là em thông minh! Anh cả có thể ly hôn với Nhạc Thanh Li mà! Sao mình không nghĩ ra nhỉ? Ngày mai em mời tất cả bạn bè tới, để họ giúp khuyên anh cả ly hôn cho nhanh!”
Dứt lời, Mộ Thủ Cương hớn hở lao ra khỏi phòng đi truyền tin cho hội bạn thân.
Nhạc Thanh Li cất giấy đăng ký kết hôn vào ngăn kéo, vừa quay đầu lại thì thấy hai đứa trẻ đang thập thò ló đầu vào từ cửa phòng còn đang mở hé.
Nhạc Thanh Li nhìn hai đứa trẻ nhỏ mập mạp, cô mỉm cười vẫy tay gọi chúng. Cô biết hai đứa trẻ này chính là Tiểu Đậu và Điềm Đậu, con của đồng đội đã hy sinh của Mộ Chiến Cương.
Tiểu Đậu là bé trai, Điềm Đậu là bé gái, hai đứa là cặp sinh đôi. Nhưng hai đứa nhỏ lại lạnh lùng nhìn cô chằm chằm, ánh mắt sắc như dao cứ như muốn xé nát cô.
Nhạc Thanh Li hơi ngạc nhiên, cô bước lại gần, hỏi: “Em là Tiểu Đậu, còn em là Điềm Đậu đúng không? Sao các em lại nhìn chị như vậy? Rất vui được gặp hai em!”
Trong truyện, hai đứa nhóc này đáng yêu ngọt ngào lắm cơ mà, không hiểu sao lúc này lại nhìn cô bằng ánh mắt ghét bỏ thế kia. Tiểu Đậu đứng chắn trước mặt em gái, hai tay chống nạnh, phì một bãi nước bọt xuống đất, giận dữ nói: “Xì, đồ hồ ly tinh! Cút khỏi nhà tôi ngay!”
Nhạc Thanh Li sững người sao một đứa bé lại có thể nói ra được ba chữ “hồ ly tinh”?
Chắc chắn là có người dạy mà người dạy thì không ai khác ngoài Hạ Uyển.