Mắt Nhạc Thanh Li đỏ hoe, mẹ đã nghĩ chu toàn hết cho cô rồi. Cô nói: “Đây là 1000 tệ Mộ Chiến Cương đưa cho mẹ. Mẹ cứ cầm lấy đi, sau này con sẽ tìm cách trả lại anh ấy.”
Thực ra bây giờ cô đã dùng hết tiền cho viện phí rồi cô thật sự chẳng còn tiền đưa cho mẹ. Cô nghĩ thôi thì cứ xem như mượn đi, dù sao hai người cũng không phải vợ chồng thật.
Thẩm Họa Nhiễm nói: “Nó đưa tiền này cho mẹ, chắc chắn không muốn con trả. Thế nên con cứ về nhà họ Mộ rồi đưa lại cho nó, nói là số tiền lần trước nó đưa vẫn chưa dùng hết. Lần này về Bắc Kinh, trưởng thôn lại giúp đỡ mẹ một ít mẹ có tiền tiêu. Thật sự không có thì mẹ sẽ tìm nó.
Em con đều ở trong viện, trong nhà chỉ mình mẹ, ăn uống chẳng tốn bao nhiêu. Ngày mai con giúp mẹ đi hợp tác xã mua đồ ăn, mẹ tự nấu. Làm theo lời mẹ đi, đã nhận của người thì phải biết giữ ý, ở nhà chồng cũng vậy. Mẹ nuôi con lớn là mong con trở thành người phụ nữ độc lập, chứ không phải sống phụ thuộc vào đàn ông con càng độc lập thì trong hôn nhân, con càng có tiếng nói.”
Nhạc Thanh Li gật đầu: “Con nghe lời mẹ. Con về sẽ trả lại tiền cho Mộ Chiến Cương. Thật ra giờ con là phụ nữ độc lập rồi. Con tự mua nhà, có việc kinh doanh riêng, ngày nào cũng có thu nhập.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây