Cô bé kích động đến mức nói nhanh quá, khiến lại bị ho. Cơn ho dồn dập, đeo khẩu trang nên nghe nghẹt nghẹt.
Nhạc Thanh Li vội nói: “Thôi đừng nói nữa, mình đi bệnh viện khám cho em với Tư Viễn trước.”
Lúc này Thẩm Họa Nhiễm mới dắt con trai đi ra khỏi cửa ga. Nhạc Thanh Li vội vàng đón lấy hành lý: “Mẹ, mẹ có mệt không? Đi đường cực lắm không ạ?”
Thẩm Họa Nhiễm đáp: “Không mệt, bây giờ điều kiện tốt hơn nhiều rồi, tàu cũng chạy nhanh hơn trước. Chiến Cương, làm phiền con phải đón chúng ta, có ảnh hưởng công việc không?”
Giọng điệu của Thẩm Họa Nhiễm luôn tao nhã, tựa như cả đời bà chưa từng khổ cực gì. Nhưng chỉ có bà biết, cuộc đời này bà đã trải qua những gì. Cảm giác như bà đã dùng hết vận may đời mình trong quãng thanh xuân.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây