Chiên trứng xong, dầu trong chảo còn nóng rất thích hợp để chiên bánh bao, mà thời nay, món này đúng là xa xỉ thật. Dầu ăn hiếm như vàng, ngày thường nấu ăn còn tiếc từng giọt, huống chi đem dầu chiên bánh bao.
Ngay lúc Nghiêm Thục Phương chuẩn bị thả bánh bao vào chảo, Nhạc Thanh Li vội nói: “Bác gái ơi, nhúng bánh bao qua nước trước rồi mới cho vào dầu, như vậy sẽ tiết kiệm dầu hơn.”
Nghiêm Thục Phương ngạc nhiên quay đầu lại: “Con nói gì? Nhúng nước bánh bao rồi mới chiên dầu?”
Bà chưa từng nghe kiểu làm này, nghe qua đã thấy kỳ quặc.
Hạ Uyển cười khẩy: “Cô nói gì vậy? Nhúng nước xong mà còn chiên được à? Dầu không bắn tung tóe mới lạ! Bình thường ở quê chắc chẳng có bánh bao mà ăn, huống chi chiên kiểu này. Mẹ, đừng nghe cô ta, lỡ đâu dầu bắn trúng tay thì nguy hiểm lắm.”
Nói rồi cô ta vội bước tới cạnh Nghiêm Thục Phương, giả vờ ra vẻ lo lắng.
Nhạc Thanh Li vẫn điềm nhiên: “Đúng là ở quê, bánh bao cũng hiếm. Nhà cháu cũng không ăn được mấy lần. Nhưng mẹ cháu kể, trước đây trong nhà có đầu bếp, họ làm thế này để tiết kiệm dầu mà bánh bao vẫn giòn, xốp, không bị ngấy.
Lúc trẻ, mẹ cháu sợ đồ ăn dầu mỡ, nên đầu bếp phải nghĩ cách chế biến như vậy. Chỉ tiếc giờ khác xưa, cái thứ thiếu nhất lại chính là dầu mỡ.” Cô nhẹ nhàng thở dài, ánh mắt thoáng vẻ tiếc nuối.
Nghiêm Thục Phương tròn mắt ngạc nhiên: “Đầu bếp trong nhà mẹ con cũng làm kiểu đó à? Ôi chao, đúng là đời người khó lường. Hồi đó chê dầu mỡ, bây giờ thì quý như vàng, nếu là cách của đầu bếp nhà các con, vậy để bác gái thử xem.”
Hạ Uyển vội níu tay bà: “Mẹ, nghe đã thấy không ổn rồi! Mẹ cẩn thận kẻo bỏng tay!”
Nhạc Thanh Li mỉm cười: “Để cháu làm đi bác gái! Dù sao cháu cũng chưa thử bao giờ, hôm nay coi như nấu món lạ đãi bác gái vậy.”
Cô bước tới trước tủ, lấy ra một cái tô lớn, cho ít nước nguội vào. Sau đó cô lấy dao cắt bánh bao nguội thành từng lát mỏng ngâm bánh bao vào nước nguội cho thấm đều, rồi vớt ra cho vào chảo dầu nóng.
Bánh bao không thể ngâm trong nước lâu, nếu không sẽ bị nát, nên thời gian phải căn chuẩn. Khi những lát bánh bao thả vào chảo, dầu trong chảo không bắn tung tóe như tưởng tượng, chỉ nghe tiếng xèo xèo, từng bông dầu lăn tăn trông rất đẹp mắt.
Nghiêm Thục Phương nhìn những lát bánh bao vàng ươm trong chảo, một cái bánh đã chiên xong mà lượng dầu trong chảo vẫn không hao hụt mấy, phải biết rằng bình thường bánh bao chiên rất hao dầu, chỉ cần thêm một cái thôi là đủ tốn kém. Bà chỉ là thấy Nhạc Thanh Li gầy quá, muốn nấu gì đó bồi bổ cho cô bé.
Nhạc Thanh Li cười nói với Nghiêm Thục Phương: “À bác gái ơi, bác gái nếm thử xem bánh bao chiên con làm có giòn không? Ăn có ngon không ạ?”
Nghiêm Thục Phương tò mò bốc một lát lên, vừa cắn một miếng, độ giòn tan lan tỏa ngay trong miệng khiến bà bật cười vui vẻ. Bà không kiềm được ăn thêm một miếng nữa, vừa ăn vừa khen: “Ôi chao, đúng là cách này chiên bánh bao giòn hơn hẳn đó! Mà cũng tiết kiệm dầu ghê á, không thấy hao dầu bao nhiêu luôn. Không ngán mà còn ngon nữa.”
Bà quay sang gọi: “Tiểu Uyển, con cũng nếm thử đi. Tiểu Li, con cũng ăn đi, vốn là làm cho con mà.”
Sắc mặt Hạ Uyển cứng đờ. Ban đầu cô ta còn mong nhìn thấy Nhạc Thanh Li bẽ mặt, nào ngờ chỉ bằng một đĩa bánh bao chiên, Nhạc Thanh Li đã lấy lòng được Nghiêm Thục Phương. Hạ Uyển lưỡng lự, cuối cùng vẫn không kiềm được tò mò, bốc một lát ăn thử quả thật rất ngon, thơm giòn khó tin.
Cô ta không cam lòng, người ta trước kia nhà có đầu bếp riêng! Trong khi cô ta xuất thân ba đời đều là nông dân, ba mất sớm, mẹ đi bước nữa bỏ lại cô ta cho Mộ Bảo Quốc đem về nhà họ Mộ. Cảm giác tự ti đang trào lên, chỉ vì một đĩa bánh bao chiên mà lòng kiêu hãnh của cô ta bị giáng một cú nặng nề!
Nghiêm Thục Phương vội vàng lấy thêm một cái bánh bao, cắt lát rồi học theo cách của Nhạc Thanh Li chiên thêm một đĩa nữa. Món này ngon như vậy, tối nay chắc chắn phải bưng lên mời mọi người cùng ăn thử.