Cậu nắm chặt tay Hạ Uyển không buông.
Cậu quay ngoắt lại, phẫn nộ quát về phía mẹ và ông nội: “Hai người không dung nổi Hạ Uyển? Cô ấy làm gì sai mà bị đối xử như vậy?”
Nghiêm Thục Phương đáp: “Ai không dung nổi nó? Mẹ chỉ tìm mối mai để nó đi xem mắt thôi. Sao thành ra mẹ đuổi cô ấy đi rồi?”
Trên đầu Mộ Thủ Cương như bốc khói: “Gì cơ? Muốn cô ấy đi xem mắt? Hai người gấp vậy sao, định tống cô ấy ra khỏi nhà cho xong. Nếu thật muốn đuổi thì đuổi cả con luôn đi! Hạ Uyển đi đâu, con theo đó!”
Nói xong, cậu kéo tay Hạ Uyển định rời khỏi nhà. Trong lòng cậu, lúc này nhất định phải đứng về phía cô ta, cậu không tin mẹ với ông nội dám đuổi cả cậu đi! Nghiêm Thục Phương ngẩn người, bà chỉ muốn gả Hạ Uyển đi, chứ có bao giờ nghĩ sẽ đuổi cả con trai mình ra khỏi nhà đâu.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây