Uông Khiết hơi ngây người ra một chút, sau đó xua xua tay, vội vàng giải thích: Các anh hiểu lầm rồi, tôi không phải có ý đó, tôi muốn...”
“Ding-ding-ding-ding-”
Trong văn phòng đột nhiên vang lên tiếng chuông báo thức, giống hệt tiếng chuông đã đánh thức bọn họ vào buổi sáng.
Sau khi nghe thấy tiếng chuông báo thức vang lên, Uông Khiết như bị kinh sợ, sắc mặt tái nhợt, nói mấy câu kiểu như chăm sự nhờ các anh các thứ, rồi vội vàng rời đi.
“Chết tiệt!” Viên Tiểu Thiên từ ngăn tủ dưới lấy ra một chiếc đồng hồ báo thức cũ, tắt đi rồi ném lên trên bàn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây