Men theo con đường quen thuộc đi vào trong, trên đường đi hắn đều cố gắng điều chỉnh cảm xúc và biểu cảm nên có của mình.
Sau khi nhìn thấy Viên Tiêu Di đang đợi ở chỗ cũ, cảm xúc tích tụ trong nháy mắt trào ra.
“Tiêu Di!”
Từng biểu cảm nhỏ của Giang Thành được kiểm soát rất tốt, từ sự mừng rỡ lúc mới gặp, đến sự áy náy khi nhớ lại nhiệm vụ thất bại sau đó, chờ khi đi tới bên cạnh của Viên Tiêu Di, sự phức tạp và bối rối, không còn có thể dùng lời để diễn tả được nữa.
“Xin lỗi em, Tiêu Di.” Giang Thành hốc mắt đỏ hoe, cố gắng kìm không cho nước mắt rơi xuống, nghẹn ngào nói: “Đều là do anh không tốt, anh không thể cứu được Tiểu Ngữ ra, là... là anh thật vô dụng!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây