“Anh không sao chứ?” Vương Kỳ đứng dậy, dường như muốn xem hắn thế nào, nhưng lại bị Giang Thành xua tay cắt ngang.
“Tôi đi xem Vương Phú Quý.” Giang Thành đứng dậy rời đi.
Đi tới hành lang, Giang Thành đứng một lúc lâu mới bình tĩnh lại được, cái bóng hắn để lại trên tường cao hơn hắn rất nhiều, trông cực kì lạc quẻ.
Một dòng chữ máu xiêu vẹo xuất hiện trên tường, vẫn còn đang không ngừng rung rẩy: “Tôi đã nói rồi... anh và tôi là giống nhau.”
“Cô ấy chẳng qua chỉ đang lợi dụng anh.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây