Giang Thành mím môi, giọng điệu có chút bi thương: “Anh không muốn trông thấy bi kịch tái diễn.”
Hình ảnh này rơi vào mắt của Viên Tiêu Di, khiến cô tựa như lại gặp được niềm hy vọng một lần nữa. Gương mặt vốn dĩ tái mét, nay lại trở nên hồng hào; cô nhớ lại: “Đàn anh, thư viện nhà trường và khu thao trường bỏ hoang kia cũng giống như tòa nhà Y học trung tâm vậy, những địa điểm ấy đều được cả ngôi trường này thừa nhận là một trong những nơi kỳ quái nhất.
Do thường xuyên đi thư viện đọc sách, nên Tiểu Huệ hiễu rõ nơi ấy hơn chúng em, thế nên lâu lâu cũng hay kể cho bọn em nghe vài câu chuyện liên quan đến nơi đó.”
“Không như các thư viện nơi khác, thư viện trường đại học Giang Đàm có rất nhiều địa phương kỳ quái” Chần chừ đôi chút, Viên Tiêu Di nói tiếp: “Ví dụ, lúc 9:00 đêm là đóng cửa cả tòa nhà thư viện. Tất cả các giảng viên và sinh viên đều phải rời khỏi đó.”
“Sau khi tất cả mọi người rời khỏi, tòa nhà thư viện cũng không bật đèn vào ban đêm, cũng không phân công ai ở lại trực ban cả. Nghe đồn rằng, bên bộ phận bảo vệ nhà trường đều phân tán đi tuần tra các nơi khác, không hề ghé sang nơi đó.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây