Khi khoảng cách càng gần, những người đứng dưới bến xe buýt cũng chú ý tới đám người Giang Thành, tổng cộng có năm người, ba nam hai nữ.
Một người đàn ông cao gầy đeo ba lô, lưng khom xuống, đeo một cặp kính, đôi mắt thâm quầng, nhìn như bị cuộc đời đánh bại vậy: “Các anh...” Anh ta chỉnh lại kính, dùng giọng điệu thắc mắc hỏi: “Cũng đến đây vì bài đăng đó à?”
“Bài đăng đó...” Đám người Giang Thành nhớ kỹ từ này trong lòng, nhưng nói quá nhiều sẽ rất dễ lộ ra khuyết điểm, Giang Thành nâng cằm hỏi ngược lại: “Các anh cũng vậy?”
“Haizz, đừng nhắc tới nữa.” Một người đàn ông khác bất đắc dĩ nói: “Nếu không phải vì bài đăng kia, ai lại đêm hôm khuya khoắt không ở nhà ngủ, mà đến đây chờ?”
“Vậy cũng giống nhau.” Giang Thành như cũng có cảm giác như vậy: “Chúng tôi rời đi vội vàng đến mức anh bạn tôi đây thậm chí còn không kịp thay quần áo.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây