“Những người khác đâu?” Nhìn chung quanh, bọn họ đang ở một vùng hơi trũng trên sườn đồi, đám người Lâm Uyển Nhi và Lạc Hà đều đã không thấy đâu.
“Đúng đấy.” Tên mập ôm cổ, vừa cử động, vừa nói: “Nhiệm vụ đã kết thúc rồi, bọn họ cũng phải ra rồi mới đúng, sao lại không thấy người đâu?”
Chưa kịp đợi bọn họ làm quen với môi trường xung quanh, đã nghe thấy tiếng bước chân từ một bên, hai người lập tức trốn đi, cho đến khi nhìn thấy một bóng người quen thuộc xuất hiện.
“Sếp Lâm?” Tên mập kinh ngạc nói.
Hòe Dật theo sát Lâm Uyển Nhi, nhưng so với Lâm Uyển Nhi, Hòe Dật trông thảm hại hơn rất nhiều, quần áo trên người đều bị trầy xước, trên mặt và trên tay có vô số vết thương nhỏ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây