Lạc Hà đi tới, sau đó duỗi tay kéo ra,“lẹt xẹt” một tiếng vang lên, tấm màn bị xé ra, một cánh cửa ngầm lộ ra.
Cánh cửa phòng tối không lớn, cao khoảng một người, chỉ đủ rộng cho một người đi ngang.
Không chút do dự, Phó Phù bước nhanh về phía trước, giơ chân lên và đá tung cánh cửa ngầm bằng một cú đá.
“Đừng ra tay! Đừng... đừng đánh tôi, tôi không có liên quan gì đến người Nhật cả. Tôi chưa bao giờ gíup họ làm chuyện gì xấu, tôi thực sự là bị oan, mong mọi người nhất định phải tin tôi!”
Phía sau cánh cửa là một căn phòng nhỏ hẹp, trong ánh sáng yếu ớt, có thể nhìn thấy một người đàn ông nằm gục trên mặt đất, trên mặt hiện rõ sự sợ hãi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây