Một nhịp tim yếu ớt khuấy động thần kinh của Trần Cường, anh ta không ngờ rằng Phan Độ, người không khác gì người chết, lại vẫn còn sống.
Càng li kì hơn nữa là nhãn cầu của Phan Độ đột nhiên giật giật.
“Mặc dù anh ta vẫn còn nhịp tim, nhưng đã không còn ý thức nữa.” Lệnh Hồ Dũng mở miệng, nhìn anh ta nói: “Đối với kích thích bên ngoài cũng không có phản ứng.”
“Tôi biết điều này, trước đây tôi đã từng làm hộ lý.” Tên mập nhìn chằm chằm Phan Độ trên giường, căng thẳng nuốt khan nói: “Nói thẳng ra, là trạng thái thực vật.”
“Nhưng nhiệt độ cơ thể của người thực vật cũng không thấp như anh ta.” Giang Thành rút tay lại, chỉ cần chạm vào cơ thể của Phan Độ là có thể cảm nhận được sự khác biệt rõ ràng với mình.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây