“Có xuống dưới đó thì nhớ hòa thuận với đám người Đỗ Phong.” Giang Thành vừa đạp, vừa bảo: “Anh ta bị rơi mất đầu, không thuận tiện lắm trong nếp sinh hoạt; anh nhớ giúp cậu ấy một tay.”
“A a a...”
Cảm nhận đã đủ rồi, Giang Thành mới không chửi nữa.
Vương Trường Quốc ôm chặt lấy chân của Giang Thành, khóc lóc đến mức nước mắt nước mũi tèm nhe. Thái độ hung hăng khi nãy đã biế mất bặt tăm.
“Anh Giang, tôi sai rồi!” Vương Trường Quốc liên tục run rẩy cả người, thậm chí còn không dám nhìn về phía thang máy.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây