Nằm ngoài dự đoán là, người đến lại không có chút khí chất dũng mãnh của các anh hùng đại hiệp, hay là vừa bước vào đã nói những câu tàn nhẫn đại loại như đêm nay phải lấy cái mạng chó của ngươi.
Ngược lại, người đến lại nhảy vào trong nhà với một tư thế hết sức khiếm nhã, hai tay ôm chặt lấy mình, một bên vừa xoa thật mạnh, vừa phàn nàn oán trách: “CMN, trời lạnh quá, biết thế này đã mặc thêm cái áo khoác rồi mới đến, hơn nữa . . . . .” Nguỵ Tân Đình ngẩng đầu, nhìn Vô đứng trước mặt, liếm môi nói: “Trước tiên cho tôi mượn tạm cái áo khoác mặc được không?”
“Anh không biết đâu, vừa rồi tôi chỉ đứng ở chỗ này một lát, đã lạnh cóng người rồi.” Anh ta vẫn đang lảm nhảm càm ràm, rõ ràng là một câu cũng chưa nói.
“Ha ha.” Nguỵ Tân Đình nheo mắt lại, thân thể vẫn đang run rẩy cũng khôi phục bình thường, anh ta nhìn Vô từ trên xuống dưới, ánh mắt như sói nhìn thấy máu vậy: “Xem ra quả nhiên là tôi không đoán sai, cánh cửa này đã bị dị hóa rồi, nếu không... cũng đã không sinh ra một tên như anh.”
“Cứu tôi với...” Một giọng nữ như có như không truyền đến, cô gái phía trước bức vẽ sau khi nhìn thấy có người tới, cảm xúc đột nhiên trở nên kích động, khàn giọng cầu cứu: “Xin anh... xin anh hãy cứu tôi với!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây