Nhưng điều mà người đàn ông không chú ý tới chính là, mấy người trước mặt anh ta đều đồng thời liếc nhìn vị trí ngăn kéo một cái, sắc mặt của Nguỵ Tân Đình lại càng thay đổi nhiều hơn.
“Tiếp theo thế nào?” Lưu Quốc thấp giọng hỏi.
Người đàn ông xua tay ra hiệu không được ngắt lời mình, hít một hơi thật sâu nói tiếp: “Lúc đó tôi cũng bắt đầu có hơi tức giận rồi, nên yêu cầu Mậu Thân im miệng, hoặc là rời đi, lúc đó trời đã tối, đại khái khoảng ... khoảng 9,10 giờ gì đó.” Người đàn ông nói thêm.
“Khi nghe thấy tôi đuổi cậu ấy đi, Mậu Thân lập tức sợ hãi, sau đó cúi đầu không nói gì thêm nữa.”
“Tôi từ trong tủ quần áo, lấy ra một chiếc chăn cho cậu ấy, để cậu ấy ngủ trên sô pha, thật ra phòng của tôi cũng ở trong văn phòng này.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây