Tả Tinh nghiêng đầu nhìn chằm chằm Trần Cường, trong mắt lóe lên thứ gì đó: “Trống A Tỷ?”
“Ừm.” Sự chú ý của Trần Cường vẫn tập trung vào trên bức tranh như cũ, dường như không để ý tới ánh mắt của Tả Tinh: “Người ta đồn rằng ở Tây Tạng có một phong tục rất tàn khốc, vì để chơi được ra giai điệu thuần khiết nhất để tỏ lòng thành kính với Trường Sinh Thiên, bọn họ lựa chọn hiến tế thiếu nữ thuần khiết nhất, lột da của bọn họ, dùng da của bọn họ để căng thành trống, nên được gọi là trống A Tỷ“. (Trường Sinh Thiên: “trời xanh“. )
“Người ta nói rằng chiếc trống được làm theo cách này có âm thanh rất thanh tao, có tác dụng thần kỳ trong việc giao tiếp âm dương. Mỗi khi có sự kiện lớn, đều sẽ mang trống A Tỷ ra diễn tấu, Trường Sinh Thiên sẽ nghe thấy lời khẩn cầu của bọn họ.”
“Hơn nữa nghe nói người được lựa chọn đều là tự nguyện, điều này đối với bọn họ, còn có bộ tộc, đều là một vinh dự lớn. Ở Tây Tạng, chỉ những nữ nhân thánh thiện nhất mới xứng để làm trống. Trong suy nghĩ của những người đó, chết không đáng sợ, nó giống như sự ra đời của sự sống mới, sự trở về với đại thiên nhiên“.
“Là một phần của luân hồi, sinh và tử đều là bình đẳng, chỉ có hạnh phúc cát tường mới là quan trọng nhất.” Trần Cường nói: “Có lẽ trong mắt bọn họ, chuyện này không phải là tàn nhẫn.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây