Sau đó Giang Thành nhìn Hạ Manh, mấy giây sau, đột nhiên nói: “Giúp tôi một việc?”
Hạ Manh cười lạnh một tiếng, đúng lúc cô ta đang định nói ra mấy lời tàn ác để giữ thể diện, chẳng hạn như “các anh lợi hại như vậy, còn cần tôi?” hay là “dựa vào đâu?”, chợt nhìn thấy ánh mắt của tên mập đang nhìn chằm chằm vào mình.
Vì thế cô ta lại nuốt xuống, mím môi, miễn cưỡng thốt ra một chữ: “Nói!“...
“Tạch tạch tạch.”
Tiếng bước chân giòn tan càng ngày càng gần, Tần Giản đang ngồi bên bàn uống trà cảnh giác đứng dậy, Vưu Kỳ cũng từ trên giường ngồi dậy.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây