“Chết tiệt!” Tên mập hét lên: “Gần đây tại sao trong nhiệm vụ lại có nhiều lão âm bí như vậy, cô nhi viện đang đang nghỉ lễ sao?” (Lão âm bí: một thuật ngữ mới để chỉ giả heo ăn thịt hổ)
“Tsk.” Vẻ mặt cảm khái của Giang Thành lập tức thay đổi, hắn nghi hoặc đánh giá tên mập từ trên xuống dưới, luôn cảm thấy tên mập này không còn ngoan ngoãn như trước nữa, hình như trong lời nói luôn có ẩn ý.
May thay, Giang Thành chỉ nhìn chằm chằm tên mập vài giây rồi quay đi, hắn đi đến ngồi xuống bên cạnh bàn Hạ Manh đang ngồi, đầu tiên liếc nhìn chiếc cốc trước mặt Hạ Manh, sau đó tự rót cho mình một cốc nước.
Gian phòng này vừa nhìn đã thấy có gì đó không ổn, có thể cẩn thận cái gì thì cẩn thận cái đó, cách an toàn nhất là đi theo bước chân của người đi trước, ví dụ như nhìn thấy có người uống nước, hơn nữa không sao, thì mình mới uống.
Hạ Manh vừa rồi đã uống một ngụm nước, hắn và tên mập đều nhìn thấy.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây