“Vậy à.” Tô Tiểu Tiểu cũng cười theo: “Vậy thì làm phiền anh Trần rồi, tôi chỉ cần mình và em trai sống sót, còn về phần ai là người đầu tiên bước ra khỏi cửa, tôi không quan tâm.”
Trần Nhiên tò mò mở to hai mắt: “Chẳng lẽ cô Tô không phải muốn tranh giành một chút sao?”
“Không.” Tô Tiểu Tiểu hạ giọng, vô cùng trịnh trọng nói: “Tôi không muốn đối đầu với kẻ điên, đặc biệt còn là... một đám những kẻ điên.”
Trần Nhiên nheo mắt, như thể đã rất quen với danh hiệu này rồi, thậm chí còn rất thích thú. Khóe miệng anh ta từ từ mở ra, tạo nên một cảnh tượng ấn tượng về mặt thị giác với khuôn mặt điềm tĩnh của anh ta.
Giống như một tác phẩm nghệ thuật vừa mắt, bỗng nhiên sụp đổ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây