“Đại phu trong thôn đã đến khám cho chị ấy rồi.” Người đàn ông nói: “Không có gì nghiêm trọng cả, trước khi đại phu đi có đặc biệt dặn dò mẹ Hồng Nương cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.”
“Vậy à.” Giang Thành nhìn cánh cửa đã đóng lại, có chút tiếc nuối gật đầu,“Vậy thì chúng tôi không làm phiền nữa.”
“Cao nhân đi thong thả.“...
Trên đường trở về, Trần Hiểu Manh thỉnh thoảng nhìn về phía Giang Thành, nhưng đối phương lại giống như một vị lão thần, không thể đoán được hắn đang suy nghĩ gì.
“Người đàn ông đó có vấn đề.” Trần Hiểu Manh nói: “Hồng Hồng hình như rất sợ anh ta, hơn nữa cô bé cũng không thể nói ra những câu như nam nữ thụ thụ bất thân, là người đàn ông đã dạy cho cô bé.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây