Da mặt Trần Hiểu Manh co giật một cái, nhưng vẫn lên tiếng: “Anh chết là được rồi, không cần chổng ngược xoay tròn phiền phức như vậy.”
Giang Thành cũng không để ý đến cô ta, tiếp tục hỏi: “Bức ảnh này cô tìm được ở đâu?”
“Tầng hai.” Trần Hiểu Manh nói: “Ở trong ngăn tủ quần áo mà tôi trốn, vốn dĩ còn có khung ảnh, nhưng tôi thấy phiền phức nên đã tháo ra rồi.”
“Khung ảnh bằng gỗ?” Giang Thành dùng tay biểu thị kích thước: “Lớn khoảng này?”
Ánh mắt của Trần Hiểu Manh hơi thay đổi, sau vài giây như thể lập tức ý thức được điều gì đó.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây