Đôi mắt của Bùi Càn mở to kinh hãi, ông ta chợt nhận ra rằng với sức mạnh của mình, hoàn toàn không thể thoát khỏi Chu Vinh, cánh tay của Chu Vinh giống như một chiếc kẹp sắt vậy.
Ông ta lập tức nghĩ tới việc Giang Thành lấy cớ rời đi, sau đó, trong mắt hiện lên một tia sợ hãi không che giấu được.
“Anh... anh Chu.” Ông ta gần như là cầu xin, thân thể run lên không ngừng: “Chúng ta cùng nhau đi tìm anh Doãn được không? Cậu ấy chắc là ở ngay bên ngoài thôi, hơn nữa đã tìm ra manh mối rồi.”
Chu Vinh lúc này đã đứng ở góc phòng, nơi này tối tăm đến lạ thường, bên cạnh Chu Vinh là một vại nước lớn đến lạ thường.
Bề mặt vại nước cực kỳ gồ ghề, trên đó có một chiếc nồi sắt màu đen lộn ngược.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây