“Ông Bùi.” Chu Vinh đi trên con đường đá xanh nghiêng đầu, vô cùng hào hứng hỏi: “Ông nói chúng ta nên đi theo con đường nào thì tốt hơn?”
Bùi Càn chống lên chiếc gậy do trưởng thôn tặng, trên gậy gỗ chạm khắc rất tinh xảo, tay cầm có hình một con cóc kim tiền quý hiếm, ông ta nheo mắt, khẽ mỉm cười: “Nếu như anh Chu đã quyết định rồi, sao còn phải vẽ vời hỏi?”
“Lão già cổ hủ này không thể bằng mấy người trẻ các anh được, thế giới trong tương lai đều thuộc về một người tài đức vẹn toàn như anh Chu...”
“Khụ khụ...” Giang Thành ho khan hai tiếng, sau đó sờ sờ vào cổ họng mình, khiến người ta tưởng là cổ họng hắn khó chịu chứ không phải nguyên nhân nào khác.
Còn về Giang Thành, Bùi Càn không thèm nói chuyện với hắn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây