Ba người đều ủ rũ.
Các nàng, thật ra giống như những con chim bị cắt mất đôi cánh, dù có được thả ra ngoài thì cũng chỉ là số mệnh làm mồi cho kẻ khác.
Trước kia còn có thể oán Hầu phủ là lồng son; nhưng nay lồng mở rồi, các nàng mới càng tỉnh táo mà nhận ra hiện thực: thật ra là bản thân các nàng không có năng lực rời khỏi.
Nhiều lời nhất đương nhiên là Tứ di nương: “Ai bảo ngươi nói thế? Có phải là sư huynh của ta không? Đã thắng trận rồi, tại sao sư huynh ta vẫn chưa về…”
“Ngươi không hỏi Hầu gia sao?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây