Ác Độc Chủ Mẫu Mỗi Ngày Đều Nổ Lực Tẩy Trắng

Chương 7:

Chương Trước Chương Tiếp

“Nhưng thân thể của người…”

Tuy không sao cả, nhưng chẳng phải người đang giả bệnh sao.

Đại trưởng công chúa thể hiện sự cố chấp.

Bà nói sao thì là vậy.

Từ Vị Bắc dĩ nhiên không muốn để bà lúc này còn phải nhọc thân, nhưng Đại trưởng công chúa lại nói, bà đã lâu không gặp cháu dâu, huống hồ cháu dâu hiện nay còn đang thân thể bất an, bà nhất định phải đi xem thử, có phải trong phủ có kẻ không có mắt khi dễ cháu dâu hay không.

Bà phải đến đó để chống lưng cho cháu dâu.

Từ Vị Bắc: “…”

Tổ mẫu chẳng qua là muốn cảnh cáo hắn, bảo hắn phải đối xử tốt với Cố Uyển Ninh.

Nhưng cái dáng vẻ được đằng chân lân đằng đầu của Cố Uyển Ninh, cộng thêm người cha khiến người ta phải ngán ngẩm kia, hắn làm sao chịu đựng nổi!

“Phu nhân, Hầu gia thật là không để người vào mắt.”

Lúc này tại Hầu phủ, Nhị Nha nghe nói Tam di nương đã theo Từ Vị Bắc đến phủ Đại trưởng công chúa, tức giận đến mức đi đi lại lại trong phòng, phẫn nộ bất bình.

Vinh quang khi gặp mặt trưởng công chúa, phần đầu lẽ ra là Hầu gia, thì phần thứ hai chẳng lẽ không nên là phu nhân hay sao?

Cố Uyển Ninh lúc này đã trở về phòng, vừa lật xem sổ sách, vừa nhàn nhạt nói: “Hầu gia vui là được.”

Nếu từ nay về sau Từ Vị Bắc có thể đem toàn bộ chuyện liên quan đến hắn giao cho thiếp thất xử lý và quên luôn nàng, thì nàng chắc nằm mơ cũng sẽ cười tỉnh.

Nếu giấc mộng này có thể đẹp hơn chút nữa, chính là Từ Vị Bắc đem nàng tống vào “lãnh cung”, nhường lại tiểu viện này cho nàng.

Sở dĩ Cố Uyển Ninh yêu cầu xem sổ sách là vì lúc nãy Tứ di nương đã mách lẻo trước mặt Từ Vị Bắc, nói nàng khấu trừ ngân lượng hàng tháng của nàng ta.

Trời đất chứng giám, chuyện này nàng tuyệt đối chưa từng làm.

Nàng không thể gánh thay tội danh này, nên mới yêu cầu quản gia đem sổ sách đến để kiểm tra.

Nàng không thể để Từ Vị Bắc có cớ công kích nàng, cho nên nếu có kẽ hở, nàng phải là người phát hiện trước tiên.

Kết quả, càng xem Cố Uyển Ninh càng nhíu mày.

Bởi nàng phát hiện, bốn vị di nương quả thực đều bị khấu trừ.

Không chỉ là tiền hàng tháng của các nàng, mà các khoản ngân lượng khác, tỷ như tiền tu sửa phòng ốc, vốn dĩ nên “chuyên khoản chuyên dụng”, nhưng ví như tháng trước phát ra năm mươi lượng bạc, lại có mười hai lượng bị rút ra mà không có ghi chép rõ ràng, chỉ đơn giản được khoanh tròn bằng bút chu sa.

Sổ sách này, đen đỏ xen lẫn.

Rõ ràng làm rất đen, nhưng đen đến mức lại đường đường chính chính, những chỗ không thể giải thích được đều bị tô đỏ.

“Ngươi cho ta một lời giải thích!” Cố Uyển Ninh trực tiếp trải sổ sách ra, ném xuống chân quản gia.

Quản gia tuổi ngoài bốn mươi, vẻ ngoài hiền lành chất phác, ai ngờ lại chẳng thành thật chút nào!

Quản gia nhặt sổ sách lên, cúi đầu nói: “Những chỗ này, đều là phu nhân điều chuyển bạc khắp nơi, tính đến nay đã ba năm, tổng cộng hơn sáu trăm lượng.”

“Ta điều chuyển?” Cố Uyển Ninh không dám tin, không chịu nhận.

“Đúng vậy.” Quản gia thản nhiên nói: “Theo như lời người dặn, người là nữ chủ tử của Hầu phủ, mọi việc đều ưu tiên chi dùng cho người trước.”

Cố Uyển Ninh: “…”

“Chuyện này… Hầu gia biết chưa?” Cố Uyển Ninh bỗng chột dạ.

Chứng cứ rành rành thế này, đủ khiến nàng ngã quỵ…

“Hầu gia vừa mới trở về, nên vẫn chưa có thời gian nghe tiểu nhân bẩm báo.”

Ngươi bẩm báo cái gì chứ!

Kẻ chuyên mách lẻo chẳng bao giờ có kết cục tốt!

Ngoan, chúng ta không nói gì cả!

“Chuyện nhỏ nhặt như vậy, chớ nên nhắc đến trước mặt Hầu gia.” Cố Uyển Ninh giả vờ thản nhiên nói: “Chẳng qua chỉ là sáu trăm lượng bạc mà thôi.”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)