“Ta thấy không thể nào. Với cái tính ngốc nghếch của ngươi, dù có học được bảy mươi hai phép thần thông, người ta nhìn vào cũng chẳng yên tâm nổi.”
Ngốc nghếch thì có học thế nào cũng không thể bù đắp được.
Nghi Linh: “... Hừ! Lại đây, nữ nhân nông cạn! Để ta cho ngươi mở mang kiến thức! Đây chính là ‘vu thuật’ đỉnh cao nhất của Nam Cương chúng ta!”
Công chúa Nghi Linh đưa tay ra trước mặt Cố Uyển Ninh.
Cố Uyển Ninh nhìn viên trân châu to tướng kia: “Rất đẹp.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây