Dừng lại một chút, hoàng thượng tiếp tục: “Nói đi, nha đầu, ngươi muốn gì?”
Cố Uyển Ninh khẽ cắn môi: “Dân nữ vốn không dám tự nhận công lao mà cầu xin ban thưởng, nhưng nghĩ lại, nếu bệ hạ không ban thưởng cho dân nữ, thì về sau còn ai tranh nhau vì bệ hạ mà dốc lòng tận tụy nữa? Tuy công lao của dân nữ chẳng đáng kể, song cũng xem như ném gạch dẫn ngọc, có thể khơi gợi lòng người quan tâm đến nông sự.”
Hoàng thượng đưa ngón trỏ ra chỉ nàng, rồi quay sang Cố Viễn Thạch cười mắng: “Xem kìa, cái miệng lanh lợi này chẳng phải giống hệt ngươi sao? Chỉ có điều chẳng thành thật chút nào. Rõ ràng là muốn ban thưởng, còn bày vẽ quanh co với trẫm. Điểm này thì không giống ngươi, ngươi thật đúng là không tham.”
Hoàng thượng vừa nói ra hai chữ “không tham”, dù có chân tình đi nữa, cũng khiến người ta không khỏi hoài nghi có hàm ý sâu xa bên trong.
Cố Viễn Thạch bèn quỳ xuống thưa rằng: “Vi thần cũng có tham, tham là tham việc vì quân phân ưu, tham là tham lòng dân ghi nhớ, tham là tham tiếng thơm để lại hậu thế...”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây