Nhưng nếu nàng hồ đồ gả cho Từ Vị Bắc, chẳng khác nào tự trói mình bằng cái danh phận.
Một khi đã thành người một nhà, trong mối quan hệ mẹ chồng – nàng dâu (dù là quá khứ hay hiện tại), đại trưởng công chúa sẽ nắm thế chủ động hoàn toàn. Nàng dù có bị hành hạ thế nào, truyền ra ngoài cùng lắm cũng chỉ bị phán một câu: “Thanh quan khó đoán việc nhà”, thế thôi.
Nàng đâu cần sinh con, đâu cần chịu trách nhiệm vì hài tử, Cố Uyển Ninh sẽ không ngu ngốc đến mức dùng cái danh phận vô nghĩa ấy để giam cầm chính mình.
“Ta không đùa giỡn với ngươi.” Cố Uyển Ninh nghiêm túc nhìn Từ Vị Bắc, sớm đã chặn lời hắn lại: “Ta biết phụ mẫu ngươi mất sớm, tổ mẫu ngươi nuôi dưỡng ngươi lớn lên, đã bỏ ra không ít tâm huyết. Nhưng bà ta không hề có ơn với ta, vì vậy bắt ta nhìn sắc mặt bà ra mà sống, ta không làm được.”
“Ta cũng chẳng muốn hiểu tấm lòng khổ tâm của bà ta. Đến tâm ý của phụ thân ta, ta còn lười để tâm, huống hồ là bà ta? Ta không thích đấu tâm đấu trí, chỉ muốn sống một cách đơn giản, thoải mái. Nếu ngươi đồng ý, thì chúng ta ở một chỗ; nếu ngươi không đồng ý, thì cứ đi cưới người khác, nạp ai thì nạp, ta tuyệt đối không có ý kiến.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây