Có người vén khăn voan, nàng khẩn trương ngẩng đầu, đối diện lại là đôi mắt nâu ánh lên nét cười của Từ Vị Bắc.
Ngay sau đó, Cố Uyển Ninh sợ đến tỉnh giấc, trằn trọc trở mình, mãi đến trời sáng cũng không sao ngủ lại được.
Cố Uyển Ninh cảm thấy, sau này không thể lại tiếp tục nghĩ đến Từ Vị Bắc nữa, nàng sợ chính mình lại thêm thắt kịch bản, thật sự cho rằng bản thân có thể cứu được hắn.
Nàng không thể đem cả bản thân ra đánh cược như thế được!
Nhị Nha dậy sớm, giờ này đã gánh đầy nước đổ vào chum, đang cho lạc đà không bướu ăn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây