Ngươi vốn dĩ không xứng với Phương Đình Tú, ngươi từ đầu đã hiểu rõ điều đó, giờ còn giả vờ bi thương làm gì?
Đã hứa buông tay, từ nay không gặp lại, ngươi không thể tự hạ thấp chính mình như vậy.
“Sao nàng lại không thể xuất hiện trước mặt ngươi? Kinh thành này là nhà của ngươi sao? Ngươi tới được, chẳng lẽ nàng lại không thể tới?” Nhị Nha nhịn không được mà lên tiếng.
Cố Uyển Ninh kéo nàng ta lại, nàng ta vẫn vặn vẹo thân mình: “Cô nương, người đừng kéo ta. Phương đại nhân lợi hại như vậy, năm xưa sao lại nhận ân huệ của Hứa gia? Dù việc hôn nhân không thành, chẳng phải Hứa gia thật tâm giúp đỡ người sao? Nuôi dưỡng một người đọc sách bao nhiêu năm như vậy, nhà huyện thừa có núi vàng núi bạc chắc?”
Phương Đình Tú trầm mặc.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây