“Đại bá phụ, ta hết cách rồi, ta bị ép buộc đó!” Cố Tiểu Tiểu gào khóc khản giọng.
“Ngươi bị ép buộc? Ai ép ngươi? Có ai kề dao vào cổ bắt ngươi trèo lên giường? Hay ngươi mắc bệnh gì, không có Hầu gia thì không sống nổi?” Cố Uyển Ninh tức đến bật cười.
“Ta không muốn gả cho cái tên thô lỗ đó, ta không muốn lấy lão già ấy!” Cố Tiểu Tiểu khóc thét: “Đại tỷ gả cho vương gia, nhị tỷ gả cho Hầu gia, tại sao ta lại phải lấy một lão góa già? Dù ở quê, ta cũng chẳng chọn kẻ như vậy! Nếu không phải đường cùng, ta cần phải tự hạ thấp mình thế này sao? Đại bá phụ, người tự hỏi lòng mình đi, nếu là đại tỷ hay nhị tỷ là người phải gả cho lão đó, người có cam tâm không?”
“Ngươi làm sao có thể so với Uyển Thanh và Uyển Ninh?” Giọng Cố An Khởi lạnh như băng: “Đường đường là triều thần, đang độ thanh xuân, được triều đình trọng dụng, đến ngươi thì lại biến thành lão già chẳng ai thèm lấy? Nếu không có cha, không có ta, những môn hộ thế này, ngươi có nằm mơ cũng chẳng với tới nổi!”
Hắn ta chung quy vẫn là quá mềm lòng, đã đánh giá thấp sự vô sỉ của Cố Tiểu Tiểu.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây