Hắn ta trở mình, nằm sấp lên gối, không ngừng tự thôi miên — mất mặt một lần thôi mà! Sau này không gặp lại nữa, không gặp nữa...
Sau lưng nhanh chóng truyền tới cảm giác lạnh buốt, làm dịu đi cái đau rát như thiêu đốt, hẳn là tam di nương đang giúp hắn ta bôi thuốc.
“Sẽ hơi đau một chút, ta mong tam gia nhẫn nại.”
Giọng nói của tam di nương vẫn ôn hòa và bình tĩnh như lúc mới đến, dường như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.
Cố An Phóng thầm nghĩ, nàng ta thật sự rất biết kiềm chế.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây