Ác Độc Chủ Mẫu Mỗi Ngày Đều Nổ Lực Tẩy Trắng

Chương 39:

Chương Trước Chương Tiếp

“Tổ mẫu, thật sự không cần đâu ạ.” Cố Uyển Ninh vội vàng nói.

Giờ phút này nàng thật sự rất sợ, chỉ sợ hai bà cháu tranh chấp, đến lúc Từ Vị Bắc bị chọc giận, thật sự đem nàng ra “làm thịt”, sau khi xong việc vừa mặc lại quần áo vừa căm hận nói: “Giờ thì ngươi vừa lòng chưa?”

Trời ơi, thế chẳng phải nàng xuyên nhầm vào một quyển truyện ngược rồi sao?

Không được không được, chuyện này tuyệt đối không được.

Toàn thân Cố Uyển Ninh, từng lỗ chân lông đều đang phản kháng.

Từ Vị Bắc cũng không đồng ý, quả quyết nói: “Tổ mẫu, ta tuyệt đối sẽ không viên phòng với nàng!”

Đại trưởng công chúa lại giở chiêu cũ, ôm ngực thở dốc kịch liệt: “Ngươi, ngươi nhất định phải chọc ta tức chết mới chịu phải không? Được, được, được… Vậy hôm nay ta chết tại đây luôn!”

Tam di nương vội vàng bò dậy chăm sóc bà.

Cố Uyển Ninh nhìn thấy Từ Vị Bắc sắp mềm lòng, trong lòng như chuông cảnh báo vang dội.

Nàng cũng không muốn đâu!

Từ Vị Bắc còn giả bộ tủi thân gì nữa chứ.

“Hầu gia.” Nàng bước đến bên cạnh Từ Vị Bắc, nhón chân thì thầm bên tai hắn bằng giọng chỉ hai người nghe được: “Ngươi cứ tạm thời đồng ý, ta bảo đảm tuyệt đối không động vào ngươi, nếu làm trái thì trời đánh ta liền!”

Chính là, đừng hiểu nhầm, trong chuyện này, ta và ngươi cùng chiến tuyến.

Chúng ta hòa bình chung sống, tuyệt đối không xâm phạm chủ quyền của nhau!

Từ Vị Bắc nhìn nàng bằng ánh mắt nghi hoặc, tựa như đang nói: “Nữ nhân này, lại đang bày trò gì nữa đây?”

“Hầu gia chẳng lẽ muốn trưởng công chúa cứ tiếp tục thế này sao?” Cố Uyển Ninh không nhịn được nữa mà nói.

Ngươi tưởng ngươi là ai?

Ngươi đúng là quyền cao chức trọng, dung mạo bất phàm, vóc người cũng tốt, nhưng mà, nhưng mà…

Những trái nho ta ăn không được thì đều là chua!

Những nam nhân ta không chiếm được thì đều là... yếu!

Cho nên, ngươi ở chỗ ta, không có giá trị gì cả!

Cố Uyển Ninh thật sự là dùng hết sức của chín trâu hai hổ mới ngăn chặn được vở hài kịch này.

Kết quả cuối cùng là, Đại trưởng công chúa đại phát từ bi, tha cho nàng một mạng, không đến tận nơi “giám sát” động phòng.

Thế nhưng!

Bà để lại bên mình người nàng tin tưởng nhất – Sơ ma ma.

Sơ ma ma là lão nhũ mẫu đã nhìn Từ Vị Bắc lớn lên, vô cùng có thể diện, mà cũng rất… nghiêm khắc.

Bà ta tự mình trông coi mọi việc, thu dọn sạch sẽ chăn đệm của Từ Vị Bắc ở thư phòng bên ngoài, rồi thay mới toàn bộ bộ chăn gối đỏ thẫm trong phòng Cố Uyển Ninh.

Sau bữa cơm tối, bà ta nói với Cố Uyển Ninh:

“Phu nhân, nên nghỉ ngơi rồi. Người mau tắm rửa thay y phục, lão nô đi thỉnh Hầu gia quay về.”

Cố Uyển Ninh vốn là kẻ ức hiếp kẻ yếu, e sợ kẻ mạnh, vừa trông thấy Sơ ma ma liền như trông thấy chủ nhiệm thời trung học mắc chứng mãn kinh, rụt rè như chim cút, chẳng dám hó hé gì.

Chờ đến khi bà ta rời đi, Nhị Nha nói: “Phu nhân, như vậy là viên phòng rồi sao? Có phải mấy tháng nữa, người sẽ sinh tiểu hài tử chăng?”

Cố Uyển Ninh: Ta sinh ra con chó thì có!

“Ngươi đừng lo mấy chuyện này, mau đi nói với Nhị di nương rằng, chuyện này là do Đại trưởng công chúa yêu cầu, chẳng thể tính là ta thất hứa. Ta vẫn nhớ lời nàng ta nhờ vả, về sau sẽ hết lòng vì nàng ta.”

Miệng thì nói sắp xếp cho người ta trước, kết quả lại là bản thân hưởng trước.

Quả thật có chút không thỏa đáng.

Chủ yếu là nàng sợ Nhị di nương thấy bản thân bị thiệt, rồi quay sang đòi bồi thường.

Tiền bạc thì đã đem lấp các lỗ hổng, thực sự không có khả năng bồi thường.

Bởi thế, Cố Uyển Ninh cảm thấy bản thân cần phải cho Nhị di nương một lời công đạo.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)