Từ Vị Bắc dẫn theo mọi người trong phủ ra đón.
Đại trưởng công chúa lập tức mắng cho Từ Vị Bắc một trận té tát.
Từ Vị Bắc quỳ dưới đất, sống lưng thẳng tắp, mặt không biểu cảm, chẳng lộ ra chút gì gọi là hối hận.
Đại trưởng công chúa không thể giữ thể diện, giận dữ nói: “Ngươi mà còn không biết sửa sai, ta sẽ thay phụ thân ngươi thi hành gia pháp!”
Ánh mắt Từ Vị Bắc thoáng lóe lên một tia khác thường, nhưng nhanh đến mức Cố Uyển Ninh tưởng như mình nhìn nhầm.
Từ Vị Bắc vẫn giữ lưng thẳng.
“Người đâu, truyền gia pháp cho ta!” Đại trưởng công chúa giận dữ quát.
Bốn vị di nương đều quỳ xuống.
Cố Uyển Ninh cúi đầu nhìn ngọc bội nơi thắt lưng, không nói một lời.
Bên ngoài có hai thái giám, tay cầm bản gỗ lim dày nặng, bước vào trong.
Cố Uyển Ninh: Thật không tệ nha! Gia phong thật tốt. Đánh đi.
Cao Lãm nhìn về phía Cố Uyển Ninh, không ngừng ra hiệu bằng ánh mắt, cầu xin nàng mở miệng cầu tình.
Cố Uyển Ninh chỉ coi như mình mù.
Nói đùa sao, nàng có lập trường gì để cầu tình chứ?
Tuy nhà mẹ đẻ không đáng tin, nhưng đứng trước mặt Đại trưởng công chúa và Từ Vị Bắc, đó vẫn là thể diện của nàng.
Lúc Từ Vị Bắc ra tay đánh người nào có nghĩ đến nàng, thậm chí cố ý đến trước mặt nàng để thị uy làm nàng chán ghét, vậy thì giờ nàng cầu tình gì cho hắn?
Trên mặt nàng có viết hai chữ “Thánh Mẫu” sao?
“Chờ đã.” Từ Vị Bắc mở miệng.
Cố Uyển Ninh thấy Đại trưởng công chúa khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Hiển nhiên, bà cũng không thật sự nỡ đánh cháu trai, chỉ là Từ Vị Bắc không chịu cho bà bậc thang mà thôi.
Thế nhưng Từ Vị Bắc lại nói: “Trên người ta đang mặc quan phục, đã là gia pháp, vậy thì không nên mặc quan phục.”
Dứt lời, hắn đứng dậy cởi bỏ quan phục, giao cho Cao Lãm, sau đó chỉ mặc một lớp trung y mỏng manh, nằm úp xuống đất, lạnh giọng: “Tới đi, không được nương tay.”
Lúc đó đang giữa mùa hè, quần của Từ Vị Bắc vẫn còn đỡ, là màu xám, nhưng áo lại là lụa mỏng… xuyên thấu.
Vai rộng eo thon, cơ bắp mảnh nhưng săn chắc, đường nét mượt mà, lộ ra không hoàn toàn, lờ mờ còn có vài vết sẹo cũ lưu lại.
Chậc chậc, lực hấp dẫn này, ngay tức thì đã đẩy lên cao trào, cả phòng tràn ngập mùi vị hormone.
Người khác nhìn thế nào không rõ, riêng Cố Uyển Ninh thì vô cùng hài lòng khi thưởng thức cảnh này.
Quả nhiên là Nhị di nương có con mắt tinh đời, ra giá cao như vậy.
Từ Vị Bắc, quả thật có chút giá trị.
Bản gỗ đánh xuống thân thể, âm thanh trầm đục.
Từ Vị Bắc cắn chặt răng, không thốt ra một tiếng, chỉ có cơ bắp căng cứng, mới để lộ rằng hắn đang gắng sức chịu đau.
Đại trưởng công chúa nói: “Ngươi tuy có lập được chút công lao, nhưng không nên vì thế mà kiêu ngạo, càng không nên ra tay với thê huynh. Ngươi để Hoàng thượng ở đâu? Ngươi khiến Uyển Ninh biết giấu mặt vào đâu?”
Cố Uyển Ninh đưa tay lên, dùng khăn che mặt, giả vờ lau nước mắt, tiếp lời: “Chỉ có tổ mẫu là còn nghĩ đến con. Con biết Hầu gia lòng không có con, thường ngày lạnh nhạt cũng thôi đi, con làm vợ người ta, bất kể phu quân thế nào, đó đều là số phần con phải chịu. Nhưng trước mặt bao nhiêu người, Hầu gia như vậy chẳng phải là giẫm mặt con xuống đất hay sao? Về sau con còn mặt mũi nào ra ngoài gặp người?”
Thế nên, đừng bắt nàng ra ngoài xã giao nữa.
Chỉ muốn yên ổn trồng trọt làm sự nghiệp, chớ quấy rầy.
“Tổ mẫu, người đừng đánh nữa.” Cố Uyển Ninh đoán đã đánh chừng mười mấy bản, lúc này mới giả vờ cầu tình: “Coi như đã cho cha và đại ca một lời giải thích là được rồi. Đau ở người Hầu gia, chẳng phải là đau trong lòng con và các tỷ muội hay sao?”