Sự ấu trĩ của Từ Vị Bắc, đúng là khiến nàng mở rộng tầm mắt.
Đánh người thì cứ đánh đi, ngươi vênh váo cái gì chứ?
Đánh Cố An Khởi rồi, lại còn sai người đến nói với nàng, ý gì? Lẽ nào còn muốn nàng vỗ tay khen ngợi, nếu không thì hắn thấy không thoải mái?
Thật đúng là đồ ngốc.
Cao Lãm cũng cảm thấy Từ Vị Bắc như vậy có phần trẻ con, cho nên lúc nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp.
“Bắt ta đoạn tuyệt với nhà họ Cố? Không cho ta nhận phụ thân ruột của mình, thế nào, hắn định làm phụ thân ta chắc?” Cố Uyển Ninh trợn trắng mắt.
Bốn vị di nương nghe vậy suýt nữa bật cười nhưng lại phải cố nén.
Thần tiên đánh nhau, vạn lần đừng để kẻ vô tội bị vạ lây.
Sắc mặt Cao Lãm đỏ bừng, thầm nghĩ: Hầu gia, ngài đúng là biết làm khó người khác.
Miệng lưỡi phu nhân chẳng phải miệng, mà là dao sắc giết người không thấy máu.
Hắn ta là một nam tử, vào hậu viện đã là không hợp lễ nghi.
Về sau việc truyền lời này, ai thích làm thì làm, hắn ta không làm nữa.
Giờ thì bảo hắn nói gì tiếp đây?
“Về nói với hắn, có bản lĩnh thì nhằm thẳng vào phụ huynh ta mà ra tay; thực sự nhìn ta chướng mắt thì hòa ly đi, đừng ở đó nói mấy lời vô dụng.” Cố Uyển Ninh ngoáy ngoáy tai: “Lui ra đi.”
Oan có đầu, nợ có chủ, giở trò trước mặt nàng làm gì?
Chẳng lẽ trên trán nàng viết hai chữ “ngốc nghếch” sao?
“Vâng.” Cao Lãm thất thểu rút lui.
Chủ yếu là hắn ta cũng không dám đem nguyên văn những lời đó mà truyền đạt lại, chẳng phải là đổ thêm dầu vào lửa sao?
Hắn chỉ dám nói với Từ Vị Bắc rằng Cố Uyển Ninh không đồng ý.
“Hầu gia, thuộc hạ lắm lời, nhưng việc này, đổi lại là ai cũng không thể chấp thuận.”
Nữ tử xuất giá, nhà mẹ đẻ chẳng phải là chỗ dựa sao?
Đoạn tuyệt với nhà mẹ đẻ, chẳng phải để mặc nhà chồng thao túng?
Từ Vị Bắc nói: “Bổn hầu chỉ muốn nàng biết rằng, ta và nhà họ Cố không đội trời chung, để nàng tự mình biết phải làm gì.”
“Nhưng phu nhân dường như cũng chẳng làm gì được…”
“Lắm lời.”
Cao Lãm không dám nói thêm lời nào nữa.
Bên này, Cố Uyển Ninh duỗi vai lười biếng nói: “Hôm nay đến đây thôi.”
Tứ di nương nghĩ gì nói nấy: “Phu nhân, giờ người có phải đang sợ rồi không?”
Cố Uyển Ninh đưa tay búng một cái lên trán sáng bóng của nàng ta: “Ngươi đúng là lắm miệng. Ta sợ là sợ Đại trưởng công chúa tới, chúng ta cứ lười nhác thế này thì mất mặt lắm.”
“Đại trưởng công chúa muốn đến sao?” Tứ di nương lập tức căng thẳng.
Nàng ta rất sợ vị Đại trưởng công chúa đầy uy nghi này.
“Chắc chắn sẽ tới.”
Chuyện hôn sự giữa nàng và Từ Vị Bắc, người để tâm và lo lắng nhất chính là Đại trưởng công chúa.
Trưởng công chúa để tâm dĩ nhiên không phải vì nàng, mà là vì nhà họ Cố.
Đường đường là công chúa, lại ra vẻ thân thiết với nàng như vậy, chẳng phải là để lấy lòng nhà họ Cố sao?
Kết quả, Từ Vị Bắc – tên nghịch tử này – lại thẳng tay đánh luôn Cố An Khởi.
Chuyện này đúng là khó thu xếp rồi.
Lần này chắc chắn Đại trưởng công chúa sẽ đến ra vẻ trách mắng Từ Vị Bắc một trận, không chừng còn sẽ ban thưởng nàng chút gì đó để xoa dịu.
Nàng đã sớm chuẩn bị sẵn túi, chỉ chờ hứng lấy.
“Phu nhân, vậy ngày mai còn chơi nữa không?” Tứ di nương lưu luyến chẳng muốn dừng, hoàn toàn quên mất lần trước bản thân còn đứng trước mặt Từ Vị Bắc cáo trạng, muốn đồng quy vu tận với Cố Uyển Ninh.
Đúng là một đứa con nít.
“Chơi chứ.”
Chỉ mong Đại trưởng công chúa đến, đừng xảy ra chuyện gì quấy rối nữa.
Quả nhiên đúng như Cố Uyển Ninh dự đoán, nàng vừa thay xong y phục, Đại trưởng công chúa đã đến.