Ác Độc Chủ Mẫu Mỗi Ngày Đều Nổ Lực Tẩy Trắng

Chương 32:

Chương Trước Chương Tiếp

Người khác có lẽ sẽ sinh lòng đố kỵ, nhưng nàng ta thì đã trải qua nhiều chuyện, lại tự biết mình không thanh sạch, vốn đã tự ti một bậc, sẽ không gây chuyện.

Huống hồ nàng ta cảm niệm ân tình của Công chúa, trong phủ có chuyện gì đều sẽ bẩm báo.

Nhiệm vụ nàng ta mang theo, chính là giúp cho vợ chồng Từ Vị Bắc và Cố Uyển Ninh hòa thuận, sớm sinh trưởng tử.

Cố Uyển Ninh nhất thời ngẩn ngơ.

Triều đại này, vì sao lại mang đến cho nàng cảm giác vừa phong kiến lại vừa khoáng đạt đến thế?

Nàng dường như bị phim truyền hình đầu độc, có vài chuyện cứ cho là lẽ đương nhiên.

“Nhưng đến cả Đại trưởng công chúa cũng đồng ý, ngươi còn cảm thấy chuyện không thanh bạch là quan trọng sao?” Cố Uyển Ninh hỏi.

Từ Vị Bắc chưa chắc là không biết.

Đó đâu thể là lý do để nàng ta không thị tẩm chứ?

“Từ sau khi nô tỳ sảy thai đã để lại di chứng, dưới thân vẫn luôn rỉ máu, không được sạch sẽ.”

“Vậy ngươi không đi khám sao?”

“Có đi, thuốc cũng uống không ít, nhưng chẳng thấy hiệu quả.”

Là lang trung không tự chữa bệnh, hay chỉ là cái cớ?

Cố Uyển Ninh không rõ, cũng không muốn hỏi nhiều.

Nàng chỉ biết, Tam di nương không muốn tham dự việc thị tẩm.

Người ta đã nói là có bệnh, nàng cũng không thể ép người mang bệnh lên giường được, phải không?

“Ta biết rồi.” Cố Uyển Ninh nói.

Hôm nay đúng là mười một tháng sáu, Nhị di nương vào giữa tháng, Tứ di nương vào hạ tuần, Đại di nương vào thượng tuần, nói cho cùng vẫn là theo thứ bậc.

Còn nàng thì sao… phải tìm lý do gì đây?

Thật khiến người ta đau đầu mà!

Cà tím cũng đã được hái xong, Cố Uyển Ninh tiễn Tam di nương trở về, lúc quay về ăn sáng, vẫn còn đang nghĩ về chuyện đó.

Không phải vì muốn giải thích với Từ Vị Bắc, mà là muốn giải thích với Đại trưởng công chúa —bàn tay vàng kia mới quan trọng!

Nhị Nha khó hiểu mà nói: “Phu nhân, trước kia người đâu có nghĩ như vậy! Người chẳng phải từng nói, làm Hầu phu nhân cũng được sao?”

Tuy không bằng làm Tần vương phi, nhưng đã gả thì cũng phải sống cho tốt, không thể để yêu nữ diễm lệ giẫm lên đầu mình được.

“Giờ ta lại thấy, không được.” Cố Uyển Ninh nói: “Ngươi mau giúp ta nghĩ cách đi.”

“Nô tỳ nào có đầu óc, không nghĩ ra được đâu.”

Cố Uyển Ninh: “Vậy đầu óc của ngươi đâu?”

“Mẫu thân nói, ta sinh ra không có.”

Cố Uyển Ninh: “... Ra ngoài đi, ta muốn yên tĩnh một mình.”

“Vâng, nô tỳ đi đo chuồng heo đây.”

Cố Uyển Ninh ngửa mặt thở dài:

Ta chẳng phải vừa mới nói, không được nuôi heo nữa sao!

Thôi kệ, tùy nàng ấy vậy.

Không ngờ, Nhị Nha mới ra ngoài một lát đã hấp tấp quay lại.

“Không xong rồi, phu nhân, không xong rồi!”

Cố Uyển Ninh: Lẽ nào, Từ Vị Bắc chết rồi?

Tin tức Nhị Nha mang về khiến Cố Uyển Ninh im lặng.

Đó là một tin xấu.

Từ Vị Bắc gan to bằng trời, ngay giữa triều đình ra tay đánh người.

Hơn nữa người bị đánh, lại chính là đại ca ruột của Cố Uyển Ninh — Cố An Khởi.

Đây cũng là một tin tốt.

Từ Vị Bắc ngay cả Cố An Khởi cũng dám đánh, vậy thì hai người bọn họ, có phải là có cơ hội hòa ly rồi không?

“Hoàng thượng nói thế nào?”

“Nô tỳ nghe nói Hoàng thượng đã mắng Hầu gia một trận thậm tệ, Hoàng thượng thật là anh minh a!” Nhị Nha lộ vẻ như gặp được minh quân, cảm kích đến rơi nước mắt.

Cố Uyển Ninh khép mắt lại, khi mở ra thì trong ánh mắt đã hoàn toàn thanh tĩnh.

Từ Vị Bắc là cố ý.

Hắn công cao chấn chủ, cố ý để lộ sơ hở cho Hoàng thượng, để Hoàng thượng có cớ đè ép, xử phạt hắn.

Mặt khác, hắn cũng tỏ rõ thái độ bất hòa với nhà vợ, biết đâu lại thuận lý thành chương mà cùng nàng hòa ly.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)